Hầu như đồ đạc trong nhà đều phủ một lớp bụi dày đụng tới đâu là bụi bay tới đó khiến người ta có cảm giác khó thở, ngột ngạt.
Tiểu Lộc thấy khung cảnh tồi tàn này liền nói với Kiều Uyển Vũ: “Tiểu thư à, hay là cô về trước đi, để em bố trí người đến dọn dẹp trước rồi chúng ta quay lại được không, sức khỏe cô không tốt tiếp xúc với bụi sẽ…”.
Kiều Uyển Vũ liền ngăn Tiểu Lộc lại: “Không sao đâu, tôi chỉ lấy vài thứ rồi sẽ rời khỏi ngay mà cô yên tâm đi”.
Bước qua gian phòng khách nhỏ chỉ có một cái bàn hình chữ nhật và hai chiếc ghế bọc da đã bạc màu, Kiều Uyển Vũ đi vào một căn phòng nhỏ.
Liếc mắt nhìn chiếc máy vi tính đã cũ kỹ để trên chiếc bàn bên cửa sổ làm cho Kiều Uyển Vũ nhớ đến chuyện không vui của tám trước, cô thường xuyên dùng chiếc máy vi tính đó để chat với Đoạn Phong Lãng trong đó còn lưu lại rất nhiều hình ảnh chụp chung giữa hai người bọn họ.
Kiều Uyển Vũ đưa tay khởi động máy vi tính lên thì phát hiện nó hư ổ cứng rồi, cũng phải thôi máy móc để đóng bụi suốt ngần ấy năm mà không hư mới lạ, cô cũng chẳng buồn sửa, hà tất phải níu kéo lại một quá khứ đã cũ, một đoạn hồi ức buồn đã qua.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo đến vô chừng, qua vài giây cô thu ánh mắt đầy oán hận đó lại rồi quay mặt đi chỗ khác.
Kiều Uyển Vũ bước qua mở tủ đầu giường lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503749/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.