Thanh Y rút ra trâm bạc từ trên mái đầu, khi không còn thứ gì vưng giữ, tóc nàng thảy đều trượt xuống khỏi vai, óng như tơ lụa. Miết nhẹ cây trâm, chạm tay vào làn hoa văn của nó, gan ruột Thanh Y nộn nạo, tưởng chừng một thanh gươm yêu ác đang moi tim xẻ thịt, băm vằm nàng rồi thiêu thành tro bụi. Khuôn mặt tái nhợt đi, đường nét ngây thơ bầu bĩnh bị hoán đổi từ sự trống rỗng chuyển qua kinh hoàng.
Nhìn xem, khắp thân thể từ trên xuống dưới, có chỗ nào không đọng vệt hoan tình, có chỗ nào không chấp chứa mùi vị nam nhân?
Dưới ánh sáng của ngọn đèn leo lét, cây trâm đẹp có phần mờ ảo. Này là tín vật định tình của chàng, là kỷ vật mẫu thân chàng để lại, là thứ quý giá mà chàng trao tặng vào đúng đêm xác nhận tình cảm. Thanh Y ứa nước mắt, nàng thà rằng kết liễu đời mình, nàng đâu còn mặt mũi sống tiếp. Nhưng, sao đau thương quá, là một người hiểu đạo, nàng biết tự tử là tội lớn đời người, trước phụ bậc sinh thành, sau phụ ân dưỡng dục của hầu gia. Nàng biết phải làm sao?
Sống không được, chết không xong!
Sao đời nàng gian truân quá?
Khóc nấc lên, Thanh Y nhìn cây trâm bằng sự thống khổ, nàng nhắm mắt.
- Đừng mà!
Chợt có tiếng ai kêu thảng thốt. Từ đâu đó, một thân ảnh bất ngờ lao ra giữ cánh tay ngọc, không cho nàng động đậy. Nhìn cây trâm bị người ta lấy mất, mà lấy một cách rất lanh lẹ thuần thục, chặn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3455254/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.