Dạo gần đây, bệnh tình của Nam Cung Dược Sinh ngày thêm trầm trọng, hắn làm mọi người lo lắng không thôi. Nam Cung Tĩnh Như tuy rất đau khổ nhưng không thể hiện ra, hàng ngày hàng giờ nàng luôn ở bên chăm lo cho đệ đệ, thi thoảng sẽ vào rừng hái ít thảo dược sắc cho hắn uống. Cơ thể của Dược Sinh đã quá suy nhược, hắn không chịu nổi những vị thuốc có dược tính quá mạnh. Khi những đại phu có thâm niên trong nghề đều đồng bất lực thì bệnh của nam tử là vô phương cứu chữa.
Hai tháng sau, khi thân thể hoàn toàn bình phục thì cũng là lúc Trầm Uyên biệt dạng. Nhìn căn phòng y từng ở giờ trống huơ trống hoác, không còn gương mặt đậm nét băng sơn, không còn con người ưu tư tĩnh lặng, Nam Cung Tĩnh Như thấy hồn mình lạnh hẳn. Một con người cạn tình, bạc bẽo.
Tĩnh Như chăm sóc Dược Sinh, Thanh Y dọn dẹp nhà cửa, Tâm Lam đi chợ và nấu nướng. Bọn họ người nào làm việc nấy, tuy nhiên, không khí buồn bã luôn bao phủ căn nhà. Nhìn đệ đệ phải chịu đựng những cơn đau quay quắt mà Nam Cung Tĩnh Như trở nên hao gầy. Những lúc Dược Sinh chìm vào giấc ngủ, nàng ở bên cạnh âm thầm rơi nước mắt. Biết đời là vô thường, đã làm người thì ai cũng trải qua sinh lão bệnh tử, cái huyễn thân này rồi một mai cũng trở về cát bụi. Nhưng chính mắt nhìn người mà mình yêu thương hơn cả tính mạng dần dần suy sụp, chết dần chết mòn thì đó là một trải nghiệm kinh hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3445014/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.