Âu cũng là lần đầu Lạc Anh Kiệt trở nên kích động như thế, hắn và tứ muội..
Môi kề môi.
Lạc Anh Kiệt khép đôi mi lại. Trong khi đó, mắt Thanh Y trợn trừng. Nhị ca đang buông thả.
Không!
Thanh Y đẩy mạnh hắn ra:
- Huynh không được làm thế!
Lạc Anh Kiệt sững người, lát sau, hắn nghe nàng nói tiếp:
- Muội đã yêu một người khác.
Tứ muội yêu ai?
Ai có được niềm hạnh phúc ấy?
Lạc Anh Kiệt câm lặng, ngọn lửa bỗng phụt tắt. Máu tim đang cuộn trào.
- Tứ muội, thứ lỗi cho huynh!
Và, hắn thất thểu bước đi. Một dáng vẻ thảm hại chưa từng có.
Từng lời nói của Thanh Y khác nào làn kiếm khí chọi ngang xương sườn, tựa hồ loài rắn độc cắn xé trái tim ai. Con tim vị công tử nho nhã rỉ máu. Từ giờ nhẫn đến mai sau, đôi mắt trong trẻo như giọt ngọc lưu ly sẽ mãi mãi nhuốm màu ảm đạm.
Nhìn bóng dáng nhị ca ngày càng mờ ảo, Thanh Y miết nhẹ đôi môi, nàng đã lau sạch đi dư vị của tình yêu thuở đầu. Nàng làm như vậy để nhắc nhở bản thân phải quên đi quá khứ.
Thanh Y đang rất đau lòng, nàng xót xa cho nhị ca, nàng mong cho chàng được hạnh phúc.
Sau đó, nàng lặng lẽ trở về nhà.
Nàng và Tâm Lam đã tâm sự cả buổi, hai chủ tớ nói khá nhiều chuyện. Tuy nhiên, Thanh Y tuyệt nhiên không nói lý do vì sao rời phủ. Thanh Y đã mấy lần khuyên Tâm Lam trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3439723/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.