Thúy Hoa lầu.
Giả Thịnh Lâm mặt đỏ gay gắt, hắn hướng mụ tú bà già đanh, đập bàn đập ghế, quát:
- Bà già kia, mau gọi các cô nương xinh đẹp nhất ra đây cho ta!
Tú bà tuy trong bụng không ưa gì tên công tử mặt trắng nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả lấy lòng:
- Được mà, được mà! Công tử chớ nóng vội! Ta sẽ đi gọi liền. Các cô nương cũng phải sửa soạn trang phục, mong công tử hãy kiên nhẫn một lát.
Nói rồi, mụ tú bà vội cất bước đi ra để giục giã các cô nương nhanh chóng hầu hạ.
Giả Thịnh Lâm vì lúc trước bị thương nên chẳng thể hưởng thụ một điều gì, trong lòng hắn sớm đã bức bối khó tả. Từ khi thân thể khỏe lại, hắn liền tiếp tục ăn chơi đọa lạc, không còn thiết đường về.
Chỉ có điều, khi các cô nương Thúy Hoa lầu đã đứng thành hàng phô diễn vẻ đẹp ra cho hắn thì Giả Thịnh Lâm lại không ngấm nổi.
Hắn nhìn kiểu gì cũng cảm thấy các nàng hoen ố, tìm không ra một nét cười hồn nhiên, thanh thản.
Hắn chợt nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng mà mình đã gặp được trong tiệc sinh thần của đại ca, đó là nụ cười ngọt ngào và viên mãn lắm. Nụ cười đó thật giống suối nguồn mát rượi, tưới thẫm cả linh hồn, hắn đã phải ghen với tên ngốc biết bao khi nó nhận được sự quan tâm và che chở của nàng.
Mây tan trăng tỏ, hóa ra từ lúc gặp được vị cô nương thanh lệ ấy thì mình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3432329/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.