- Thanh Y, nếu có chuyện gì không vui thì muội cứ nói với đại ca. Đừng nén ở trong lòng.
Lạc Minh Viễn thật lòng quan tâm tới tâm tư tình cảm của Thanh Y, bởi vì ở độ tuổi thiếu nữ nàng cũng giống như bao cô nương khác, chắc nội tâm cũng hằng ấm ủ bao cảm xúc hỗn độn mang tên nhi nữ tình trường?
Trong tâm hắn đã thầm nhận định như vậy!
Lạc Minh Viễn là người thấu suốt nhân tâm. Ở hắn luôn có gì đó thật mẫn cảm và khéo nắm bắt sự việc. Dẫu rằng Thanh Y chỉ là dưỡng nữ của hầu gia và phu nhân thì Lạc Minh Viễn vẫn nhất nhất dùng chân tâm để mà đối đãi.
Bởi hắn sớm đã xem nàng là người quan trọng, yêu thương che chở không khác gì tam muội của mình.
Thanh Y bị ánh nhìn đượm vẻ quan tâm của hắn làm cho cảm động, mắt nàng long lanh như giọt sương sớm:
- Cảm ơn huynh đã quan tâm tới muội! Nhưng thực lòng, Thanh Y không thể nói ra được!
Thanh Y né tránh, không muốn bộc bạch nỗi lòng. Tâm tư sâu kín chôn giấu bấy lâu nay của nàng cũng chỉ có trời đất biết cùng! Nàng tự nhủ, sau này phải che giấu bản thân kĩ càng, không thể hiện cảm xúc một cách lộ liễu trước người có khả năng đọc vị được nàng như thế.
Thấy nàng nói vậy Lạc Minh Viễn chỉ biết gật đầu. Để nàng không phải khó xử, hắn tinh tế lảng sang chuyện khác:
- À, vậy còn tỷ muội tốt của muội ấy, nàng ta thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3394101/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.