Thanh Y bắt đầu một ngày mới bằng tiếng chim hót ríu ran trong vườn. Tối qua, khi nàng về tới phủ thì đã muộn lắm rồi, hai chủ tớ nhân lúc không người bước rón rén nhẹ nhàng để tránh làm kinh động tới người khác, cũng may vừa lúc là đến phiên thay ca của lính gác cửa nên cũng khá thuận lợi. Dẫu gì nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không muốn mang danh đi sớm về muộn.
Vẫn như thường lệ, nàng một mình đi dạo thật sớm nơi khoảng sân rộng lớn. Thú vui ngày mới của nàng là hít thở bầu không khí mát dịu và lắng tai nghe lũ chim đem lại những âm thanh rõng rạc lảnh lót.
Thỉnh thoảng lại có những cánh bướm ngũ sắc, dập dềnh bay đến bầu bạn với những khóm hoa xinh tươi của nàng.
Những loài hoa yêu kiều dễ thu ong hút bướm này đều do một tay Thanh Y vun trồng, thế nên việc ngắm chúng ngày một nở rộ khiến tâm tư nàng thư thái biết bao!
Nàng phải bận rộn tưới tắm, bắt sâu cho cây lá trong vườn cũng gần nửa buổi mới cảm thấy an tâm. Sau đó lại tiếp tục đi dạo một vòng mà chẳng hiểu lơ đễnh thế nào đến tận nơi ở của Lạc Minh Viễn, vị đại ca tính tình phóng khoáng của nàng. Điều này cũng thể hiện rõ rằng, nàng đã lui tới chốn này nhiều tới mức quen chân luôn rồi!
Tất nhiên nàng cũng chỉ đến vào những lúc thấy tâm trạng tốt, bởi Thanh Y chẳng muốn ai thấy nàng mỗi khi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3394099/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.