"Lão sư, vậy hiện tại ngài còn cơ hội thăng cấp Đấu Thiên rồi tiến vào lĩnh vực siêu năng không?"
Viên Thạc khẽ thở dài: "Ta biết ngươi nghĩ gì, về chuyện ngươi gặp nguy hiểm, ta cũng biết... nhưng với thực lực Phá Bách bán tàn phế của ta hiện tại, e rằng thật sự không bằng cả Lưu Long...”
Vô cùng bất lực!
Viên Thạc xưng hùng xưng bá một phương, Ngũ cầm tông sư năm nào, bây giờ cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, nói ra cái câu chính mình không bằng Lưu Long.
"Nếu ngươi sợ thì ta vẫn nói câu cũ, đến trốn ở chỗ ta, đối phương không dám tùy tiện tìm tới đây, dù sao đối với Tuần Dạ Nhân thì ta vẫn còn hữu dụng, khảo cổ còn phải dựa vào ta..."
Lý Hạo gãi gãi đầu, cũng chỉ ở nơi này hắn mới có thể biểu hiện như một thiếu niên nôn nóng bất an đúng với tuổi của mình.
"Lão sư, ta..."
Hắn không biết phải nói gì, suy nghĩ một chút lại bỗng nhiên đứng dậy bước vào nhà: "Lão sư, ta kiếm được một thứ rất tốt, lão sư thử xem đối với ngài có ích không!"
"Đồ tốt?"
Viên Thạc gần như bật cười!
Tiểu tử, đùa thật vui.
Đồ tốt gì?
Có thể tốt bao nhiêu?
Suốt cuộc đời Viên Thạc ta đã gặp qua quá nhiều bảo bối, nhiều đến mức chính ta còn không nhớ nổi là bao nhiêu.
Vấn đề của riêng ta không đơn giản như vậy.
Đó là tổn thương vào tận gốc!
Kỳ thực cũng chỉ mới mấy năm trước, khoảng hơn ba năm, trong một lần thăm dò di tích văn minh cổ đại, kết quả là lần đó xui xẻo, chạy chậm, chưa kể không ít người của Tuần Dạ Nhân bỏ mạng, mà ông - vị đại tông sư chuẩn bị đột phá Đấu Thiên cũng đã bị đập tan hi vọng thăng cấp ở đó.
Nếu không ông bây giờ đã bí mật thăng cấp siêu năng, thậm chí còn có thể đi giao lưu một phen với mấy "lão bằng hữu" ngày xưa cũng nên.
Thấy Lý Hạo nhanh nhẹn đi vào nhà, ông không quan tâm lắm.
Nhớ lại một số cảnh tượng năm đó, ông nhẹ nhàng chạm tay vào vị trí của trái tim, vết thương quá nghiêm trọng, suýt nữa thì đã bị xuyên ngang tim, nếu không nhờ sức sống vô cùng mạnh mẽ thì ông thực sự đã không còn hy vọng sống sót trở về.
Tuy nhiên, dù sao tuổi tác cũng đã cao, người hơn bảy mươi tuổi, bị thương nặng như vậy, sống sót thì sống sót nhưng hi vọng của một võ sư cũng đã bị cắt đứt.
"Có lẽ... nếu tìm được cơ hội tiến vào lĩnh vực siêu năng, nói không chừng vẫn còn cơ hội khắc phục." Ông thầm nghĩ.
Thật ra cho đến hiện tại, trông thì như có vẻ ông đã buông tay, có điều chỉ mình ông biết, ông vẫn chưa thực sự từ bỏ.
Ông vẫn còn muốn tấn cấp siêu năng!
Chỉ là thân thể tàn phá khó có thể thăng cấp, hiện tại lại càng khó hơn nhiều so với mấy năm trước.
Lý Hạo nhìn thấy ông luyện Quy quyền... thực sự đúng là Quy quyền, thần quy trường thọ, dưỡng sinh đệ nhất!
Đây là thứ mà Viên Thạc học được qua cổ tịch, sau đó hoàn nguyên thành Dưỡng sinh quyền!
Không phải để tăng cường sức chiến đấu, mà là để duy trì sức khỏe cho cơ thể của mình, ông vẫn muốn thử một lần nữa, thử xung kích khóa siêu năng, hoặc là xung kích cấp bậc Đấu Thiên!
Tóm lại khẳng định phải liều mạng xung kích một lần!
Cho dù chết cũng phải xông lên thử, nếu không ông có chết cũng không cam tâm.
Không cần phải nói điều này với thế giới bên ngoài, mặc dù hiện tại đám người Tuần Dạ Nhân cũng đã cảm thấy ông ta thật sự buông bỏ nên không sẵn sàng cung cấp bất kỳ bảo vật quý giá nào để giúp ông phục hồi nữa.
Nhưng chẳng sao.
"Nếu ta vẫn có thể thành công... hãy chờ xem!"
Hai mươi năm trước, ông là kẻ xưng bá một phương, đáng tiếc bao nhiêu tiểu đệ ngày trước dưới trướng ông, bây giờ đều đã là bá chủ trong lĩnh vực siêu năng!
Hiện tại bị từng kẻ hếch mắt hất cằm, ông mà không nể mặt bọn họ thì đúng là khó sống yên ổn.
Ông đã ẩn náu ở Ngân Thành nhiều năm qua, hèn mọn dựa vào sự che chở của đám người Tuần Dạ Nhân để tồn tại.
Thật nghẹn khuất!
Viên Thạc có chút thất thần hiếm thấy.
Nhớ lại quá khứ, nhớ lại phong quang năm xưa.
Về phần Lý Hạo, tùy tiện tiểu tử kia muốn làm gì thì làm, dù sao hắn cũng quen thuộc với nơi này, ông không quản.
Viên Thạc dựa vào ghế, nghĩ về những thứ không tồn tại.
Hồi lâu sau, Lý Hạo cẩn thận bưng một chén nước đi ra.
Viên Thạc cười cười, "Ở đây có nước, sao còn đi rót thêm một chén làm gì?"
"Lão sư, người thử một ngụm đi."
Viên Thạc hơi giật mình, sau đó liếc nhìn Lý Hạo rồi lại nhìn về phía nước trong chén, do dự nói: "Ngươi hạ độc rồi sao? Ngươi hạ độc ta để thừa kế gia sản? Ta viết di chúc rồi, toàn bộ di sản của ta đều thuộc về Tuần Dạ Nhân, ngươi cẩn thận coi chừng không giữ được cái mạng nhỏ của ngươi đấy!"
"..."
Lý Hạo không nói nên lời, cũng không thèm để ý, đôi khi lão sư chỉ thích nói những thứ vô nghĩa.
"Lão sư, thử đi!"
Viên Thạc nhìn cái chén, sờ sờ bộ râu cũng không mấy dài của mình, có phần hiểu rõ, "Năng lượng thần bí sao? Còn có thể hòa vào nước? Nhưng... vô dụng thôi! Hơn nữa, thân thể hiện tại của ta mà hấp thu thêm năng lượng thần bí cũng thật sự có chút khó chịu..."
Ông đoán được một điểm.
Quên đi, dù gì tiểu đồ đệ cũng có hiếu tâm, uống vậy!
Thực ra vết thương trên người ông ta vẫn chưa lành, hơn nữa hiện tại thân thể rất yếu, sự trùng kích của năng lượng thần bí vẫn khiến ông hơi khó tiêu.
Nhưng dù gì Viên Thạc vẫn là võ sư Phá Bách, chỉ là một chén nước mà thôi, nó chứa được bao nhiêu năng lượng thần bí chứ?
Có khi 0.1 khối cũng chưa chắc được!
Dù cho tất cả đều là năng lượng thần bí thì cũng chẳng thấm vào đâu, uống thì uống, cũng để thằng nhóc này hết hy vọng.
"Nước ngâm kiếm?"
Kỳ thật trong lòng ông đã đoán được nguồn gốc thứ này, sắc mặt ông hơi cổ quái liếc nhìn Lý Hạo. Thanh kiếm kia nằm trên người Lý Hạo, nước ngâm kiếm quả thật không khác nước tắm của Lý Hạo là mấy.
Haiz!
Ta đúng là một lão sư tốt, để không làm tổn thương trái tim của tiểu đồ đệ mà ta thậm chí còn dám uống nước tắm của hắn!
Loại năng lượng thần bí trên những vật siêu năng này, căn bản là Viên Thạc cũng đã từng hấp thu rồi, bất quá một chút tác dụng cũng chẳng có!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]