Bảo Thiên và Bảo Ngọc có thần thái và biểu cảm y hệt nhau khiến người xung quanh không thể nghi ngờ họ vốn không cùng máu mủ.
Bảo Thiên bước vào tuổi trưởng thành, cao to rắn chắc nhưng đường nét khuôn mặt lại thanh tú. Bảo Ngọc nhỏ xinh, sống mũi cao thẳng, răng trắng đều như hạt bắp. Cả hai đi cạnh nhau, thật sự đẹp như tranh.
Bảo Ngọc bước vào tuổi hai mươi vẫn hồn nhiên tới mức ngây ngô. Cô không hề nhận ra rằng Bảo Thiên luôn đối xử với cô rất đặc biệt. Bao bọc và yêu chiều cô vô pháp vô thiên. Cậu hầu như không bao giờ gọi cô là chị hai như ngày bé, mà đặt cho cô những biệt danh trời ơi đất hỡi (nhưng khá chính xác). Tỷ như có lúc cậu gọi cô là Lùn, Còi,có khi lại là Tóc vàng hoe, Não phẳng. Thật sự thì không có cái tên nào hay ho, nhưng nghe riết thấy cũng bình thường. Thành ra, nếu hôm nào Bảo Ngọc được ưu ái gọi là Chị Hai thì khẳng định “ có vấn đề”, chắc chắn là có bẫy. Quá trình tẩy não diễn ra âm thầm như vậy. Bảo Thiên chờ đợi đến ngày cậu đủ trưởng thành, sẽ cho cô biết họ vốn không phải chị em ruột. Cậu tin tưởng, với tình cảm từ nhỏ tới lớn của họ, Bảo Ngọc sẽ dễ dàng mở lòng với cậu thôi.
Sống với ảo tưởng đấy, thời gian vài năm trôi qua cũng chỉ như gió thoảng.
Tuy nhiên, Bảo Ngọc ngây ngô không có nghĩa là mẹ cô cũng vậy. Bản năng làm mẹ của bà Yến rất mạnh, bà nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-moi-la-sep-tong/3040010/chuong-33-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.