Một lúc sau, cô ta nằm vật ra giường ngủ quên trời đất.
Quốc Thắng đến khách sạn, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trong bóng tối suy nghĩ một đêm. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô ả trần truồng, rên rỉ bị đè bởi một gã thô bỉ, anh lợm giọng: “Thật là buồn nôn”. Anh không thấy đau khổ, chỉ nhục nhã. Anh không giận cô ả, chỉ giận bản thân ngu muội. Đánh giá quá cao bản thân, để bây giờ như bị đánh một cây búa tạ vào đầu. Điều may mắn duy nhất của anh lúc này đó chính là, mối quan hệ của họ chưa bao giờ công khai. Nếu không, có lẽ anh có tự sát cũng chưa hết nhục. Quốc Thắng đi tắm thêm lần nữa. Nhưng anh có kì cọ bao nhiêu, vẫn cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Quốc Thắng làm, không phải là gặp cô ta, cũng không phải gặp em gái, mà là đi đến bệnh viện. Khám sức khỏe tổng quát, đặc biệt yêu cầu xét nghiệm kĩ các bệnh lây truyền qua đường tình dục. Anh từng nghĩ mình có vấn đề về tình dục khi khá lãnh cảm đối với chuyện này. Bao nhiêu năm qua, số lần quan hệ với cô ta vô cùng ít ỏi. Vì anh không thấy hứng thú gì, cũng không bao giờ quên việc sử dụng BCS. Thân hình cô ta rất hấp dẫn, ngực nở, eo thon, cặp mông săn chắc. Tuyệt đối là chuẩn từng centimet. Thế nhưng trong mắt anh, điều đó không thu hút bằng một nụ cười tươi tắn. Cô ta cười rất đẹp. (Sau này anh mới nhận ra, ngày đấy vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-moi-la-sep-tong/3039938/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.