Hai người đùa giỡn một lúc thì cô chợt nhận ra:
- Hơn 12h đêm rồi. Anh, mau mau, lấy đồ lại đây cho em. Em phải về phòng ngay.
Quốc Thắng nhíu hai hàng lông mày:
- Không ngủ lại đây?
- Anh đừng đùa. Chúng ta đang đi với công ty đấy. Họ phát hiện ra thì em chỉ có nước bỏ trốn khỏi trái đất. Mau mau, lấy đồ cho em. Lúc nãy anh vứt áo lót của em đi đâu rồi?
Cuối cùng, anh không tình nguyện đi tìm áo cho cô, rồi tiễn cô ra tận cửa. Ngoài hành lang không có ai, cô vội đẩy anh vào trong rồi nhanh chóng chuồn về phòng 206. May mắn là bạn cùng phòng vẫn còn ham chơi, chưa về.
Bảo Ngọc tắm rửa rồi đi ngủ. Sau bao lâu, cô cũng đã tìm được giấc ngủ ngon, trên môi vẫn còn nở nụ cười.
Ở phòng bên cạnh, Quốc Thắng cũng ngủ rất ngon.
“Tua lại một chút đoạn Quốc Thắng thì thầm vào tai anh phục vụ, tay đút tiền vào túi anh ta. Anh phục vụ mỉm cười, chờ anh ra khỏi cửa thì bưng khay rượu vang đỏ đi ngang qua bàn Bảo Ngọc. Không cẩn thận va vào góc bàn, ly rượu đổ ập lên váy cô”. Đại boss mà không gian trá, sao xứng với danh xưng.
****
Bảo Ngọc dậy rất sớm, vừa đánh răng vừa hát líu lo. Nhìn vào gương, cô thấy một cô gái tươi tắn với đôi má ửng hồng. Cô mỉm cười.
Nghe tiếng lục đục, Hoàng Nhi nheo mắt thức dậy nhìn đồng hồ. Giọng uể oải:
- Chị dậy sớm dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-moi-la-sep-tong/3039922/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.