Bà Chủ Tịch chủ động gọi điện thoại cho cô nhân viên hành chánh nhỏ nhoi:
- Bảo Ngọc phải không con?
- Dạ phải ạ.
- Cô Như, là mẹ Quốc Thắng. Cô cháu mình gặp nhau tí nhé.
Bảo Ngọc đứng hình. Mẹ anh đã tìm đến, chắc là đã biết chuyện của anh và cô. Không lẽ giống phim Hàn Quốc, yêu cầu cô rời khỏi anh? Nhưng họ đã chia tay rồi mà? Bắt cô nghỉ việc ở công ty, tránh xa anh ra?
Mà kiểu gì bà chủ tịch đã lên tiếng rồi thì cô không thể không đi gặp được. Cô nghĩ mình không có gì phải sợ. Cô không đến với anh vì tiền, bà ấy cũng không thể sỉ nhục được cô. Đứng thẳng lưng, hít sâu một hơi, cô lấy lại tinh thần: “Không có gì phải sợ”
Họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê Q gần công ty. Bà Quỳnh Như là đại gia đi lên bằng hai bàn tay trắng. Nhưng tác phong của bà lại cao quý bẩm sinh. Tuy đã lớn tuổi nhưng dáng người và nước da vẫn rất đẹp. Có một người mẹ cực phẩm như thế này, hèn gì Quốc Thắng lại đẹp trai đến như vậy.
Nhìn thấy cô, bà cười dịu dàng:
- Lại đây nè con.
- Dạ, con chào cô.
- Ừ, cứ thoải mái đi, đừng căng thẳng. Cô không có ý đồ gì đâu.
Bảo Ngọc ngượng ngùng:
- Dạ.
Cô vừa ngồi xuống thì bà đi thẳng vào vấn đề. Tác phong của bà là không quanh co:
- Cô nghe Thắng nói, con không chịu tiến tới với nó?
Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-moi-la-sep-tong/3039913/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.