Bảo Ngọc lái xe máy đi làm từ rất sớm. Hôm qua trốn việc, hôm nay cô phải tranh thủ làm bù. Cuối tháng, bảng lương không làm xong, không kịp chuyển lương cho mọi người, cô sẽ rất thảm. Tối hôm qua, sau khi anh về cô mới mở điện thoại, phát hiện ra hàng chục cuộc gọi nhỡ của chị kế toán trưởng. Hẹn chị ấy ký sớm để chị đi nghỉ phép du lịch, mà cô quên khấy đi mất. Tâm trạng rối tinh rối mù, cô không hề nhớ đến chuyện này. Đã thế còn cương quyết tắt điện thoại để trốn người đó. Thế mà cuối cùng, trốn thì bất thành, mà công việc thì hỏng bét. Sau khi gọi điện thoại xin lỗi, bịa đặt một đống lý do lý trấu thì chị ấy cũng nén giận mà ra lệnh, sáng sớm nay mang bảng lương ra thẳng sân bay cho chỉ ký. Còn không xong nữa thì cứ chờ mà bị mấy trăm nhân viên oanh tạc đi.
Thành ra, bình thường cô toàn đi làm bằng xe bus nhưng hôm nay đặc biệt lái xe. Nhất định phải xong việc. Cô khóc ròng, trong đầu lôi vị sếp đáng ghép kia ra xỉa xói: “Chỉ tại anh. Sếp đáng ghét nhất hành tinh”.
Cầm bìa hồ sơ, chạy ra bãi giữ xe thì Bảo Ngọc gặp anh Vũ phòng kinh doanh:
- Đi đâu mà vội vàng vậy em gái?
- Em ra sân bay trình ký giấy tờ anh ơi.
- Lấy nón bảo hiểm đi, anh chở đi cho lẹ.
Cô toe toét:
- Anh Vũ là thiên thần hộ mệnh của em.
Có người giúp đỡ, mọi việc cũng thuận lợi hơn nhiều. Trên đường Vũ hỏi:
- Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-moi-la-sep-tong/25192/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.