Chương trước
Chương sau
Mặc dù được biết tới như là một tên vương gia bù nhìn không quyền không thế, ấy vậy nhưng Lâm Minh Dạ bằng một cách nào đó mà vẫn có thể có riêng cho mình một thế lực trung thành. Ám, Trung, Quang, Trực là bốn thủ hạ tâm phúc của hắn, sau khi đến Bỉ Ngạn Cung không lâu đã thu nhận về, trước giờ vẫn luôn nằm vùng ở Thanh Long quốc chờ lệnh.

"Vương gia, thuộc hạ nghe ngóng được tin này..." Thanh niên trông có vẻ nhanh nhạy hoạt bát này là Trực, chuyên thu thập tin tức, tin nào mới và quan trọng đều sẽ chạy đến bẩm báo ngay cho Lâm Minh Dạ. Trực tiến tới nói nhỏ vào tai hắn, nghe xong nhưng hắn lại không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại còn có chút 'nằm trong dự liệu'.

"Ồ...? Xem ra yến tiệc này không chỉ đơn giản là mừng bổn vương trở về rồi."

Lâm Minh Dạ đưa tay lên xoa xoa cằm, ánh mắt loé lên một cái, hẳn là cảm thấy chuyện này nếu mà vừa ngồi ăn dưa vừa hóng thì sẽ rất là thú vị.

Chỉ sợ rằng, đêm yến tiệc vui vẻ lại có máu đổ thành sông.

Nguyệt Tử Ly ở trong phủ của hắn, lấy thân phận là tình nhân mà đứng ở trên cao chỉnh đốn bọn hạ nhân có tật làm càn xem thường chủ tử. Hắn thấy nàng diễu võ giương oai lại còn tiếp tay đổ thêm dầu vào lửa, tạo điều kiện cho nàng làm càn, khiến cho bọn hạ nhân trong bụng đều nghĩ nàng chính là yêu nữ hoạ quốc đi mê hoặc vương gia rồi. Chỉ trong nửa ngày, người làm trong phủ toàn bộ đều mang ý nghĩ chống đối Lâm Minh Dạ ném cho chó gặm. Hắn từ xa ngắm nàng chơi vui vẻ, trong lòng cũng thấy cao hứng.

Giá như mỗi ngày của hắn đều yên bình như thế này, tuỳ lúc cũng có thể nhìn thấy nàng ở bên cạnh thì hay phải biết.

Tối đến, Lâm Minh Dạ phải tiến cung sớm chuẩn bị cho yến tiệc ngày mai. Hắn để cho Trung và Quang xuất hiện làm hộ vệ, đi cùng chính là Nguyệt Tử Ly dung mạo thiên sinh lệ chất, tuyệt thế kiều diễm, ai thấy qua cũng đều cảm thán vương gia lần này quay về không phải là đi tay không mà hoá ra còn có một mỹ nhân như thế ở bên cạnh bầu bạn. Đó mà là Dạ vương gia nhiều năm về trước thấy nữ nhân như thấy tà, cách hắn ít hơn bốn bước chân đều sẽ bị đánh bay sao??

Không biết vì sao, nhưng Lâm Minh Dạ mơ hồ thấy dạo gần đây Nguyệt Tử Ly tính tình như trẻ con, rất thích chạy loanh quanh đùa nghịch, thấy có gì mới mẻ là tò mò. Có lẽ là nàng ngày trước thật sự đều chỉ quanh quẩn trong Bỉ Ngạn Cung, hiếm khi xuất hành, lúc này được ra ngoài như thổi vào nữ tử lãnh lệ một luồng gió mới mẻ. Mỗi lần nhập cung thì hắn sẽ ở Túc Vỹ Viên, cũng chính là nơi ở trước đây của mẫu phi và hắn, một địa phương tồi tàn, cũ kĩ, minh chứng cho thân phận phi tử thất sủng của mẫu phi. Nguyệt Tử Ly sớm nhìn chán Túc Vỹ Viên, liền bảo Lâm Minh Dạ biết nàng đi ra ngoài chơi. Hắn không giữ được chân nàng, cũng chỉ có thể dặn dò nàng phải cẩn thận, đề phòng chuyện bất trắc.

Nguyệt Tử Ly đi dạo xung quanh hoàng cung, không khỏi suy nghĩ vài điều. Đây chính là nơi Lâm Minh Dạ lớn lên, quả nhiên như hắn nói, bức bối ngột ngạt, trống trải cô quạnh. Cứ nhiều vàng bạc châu báu thì sẽ như thế nào, chính là còn chẳng bằng vườn bỉ ngạn đỏ rực xinh đẹp của nàng. Tự nhiên nghĩ như vậy, trong nàng lại sinh ra một cảm giác gì đó giống như là tự đắc, như chiến thắng một đối thủ nào đó...

Nguyệt Tử Ly bỗng tự vả hai bàn tay lên mặt, hốt hoảng tự nhủ chính mình điên rồi mới có thể nghĩ được những thứ linh tinh như vậy. Hắn thích ở đâu thì mặc kệ hắn chứ, liên quan gì đến nàng đâu. Bỉ Ngạn Cung của nàng vốn cũng chẳng phải là cần thêm người mà.

"Nữ nhân kia, ngươi là ai?"

Trong lúc Nguyệt Tử Ly đang bận chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ của mình thì từ sau lưng nàng lại vang lên một giọng nói, khiến cho nàng bừng tỉnh lại, tự trách bản thân dạo này quá hồ đồ. Nếu là nàng ngày trước mà cũng lơ tơ mơ như vậy, hẳn là đã bị giết chết đến ngàn lần rồi. Cũng may, giọng nói này nàng nhận thức được. Để xem xem, nếu như nàng trêu chọc hắn thì sẽ có kết quả thú vị gì.

Khi thấy nàng xoay người lại, nam tử vận hoàng bào không khỏi ngẩn người, nếu không phải hắn thức thời còn sẽ tưởng nàng là tiên nữ hạ phàm, nhan sắc của nàng như được tôn lên dưới ánh trăng huyền bí, xinh đẹp động lòng người.

"Nàng là thị nữ của ai...? Vì sao trước giờ bổn thái tử chưa từng thấy qua...?"

Mỹ nhân trước mắt không hiểu là có sức hút gì, hắn không tự chủ được bản thân mình tiến lại gần nàng hơn. Hắn không ngờ trong cung từ lúc nào lại có một nữ nhân với nhan sắc như vậy mà lại chỉ là một tỳ nữ.

Nguyệt Tử Ly vì muốn thuận tiện hơn nên đã giả trang thành bộ dạng của cung nữ, không nghĩ tới thật sự sẽ có lúc cần dùng đến. Nàng bắt đầu nhập vào vai diễn, dùng cung quy chuẩn mực hành lễ với nam tử đối diện, "Nô tỳ Tiểu Ly tham kiến thái tử điện hạ." Mỹ nhân như hoa như ngọc, ngay cả thanh âm cũng làm lòng người say đắm. Thái tử nhanh chóng rơi vào bẫy mị lực của nàng, chưa gì đã bắt đầu nổi hoa tâm.

"Tiểu Ly, nàng là thị nữ của ai?"

Trong âm sắc của Thái tử lúc này đã không còn gay gắt như ban đầu mà đã trở nên thập phần mềm nhẹ. Nguyệt Tử Ly trong bụng cười phá lên, ngoài mặt lại chỉ duyên dáng cười mỉm, nhún người thưa, "Bẩm, nô tỳ là thị nữ của Ninh tần nương nương."

Sáng nay nàng đã được Lâm Minh Dạ kể về mẫu tử Lâm Vân Nam, ban nãy cũng chạy đến Lệ Hoa Viên xem mặt một cái đúng ngay lúc cả ba người đang dùng bữa. Cũng tiện nghi cho nàng, Ninh tần không có vị thế cao, nàng tuỳ tiện giả làm một thị nữ thì cũng sẽ chẳng có ai dò xét.

"Ninh tần? Là mẫu tần của bát hoàng đệ sao?" Thái tử nghĩ ngợi, cũng may là hắn vẫn còn nhớ có một tiểu đệ đệ. Bình thường tỷ đệ Lâm Vân Nam đó đều rất im ắng, chỉ là mấy hài tử ngốc nghếch không thể gây hại nên Lâm Cảnh Phong cũng không để ý đến nhiều.

"Tiểu Ly nhi, nữ tử như nàng sao lại không tiến cung làm phi mà lại cam tâm làm một thị nữ nho nhỏ của một nương nương vô danh vậy? Bổn cung thật là cảm thấy tiếc thay cho nàng."

"Tạ thái tử thương xót, chỉ là, kiếp nô tỳ thì vẫn là nô tỳ, phụng bồi chủ tử cho tốt đã là phúc phận cả đời, nô tỳ làm sao mà có thể mang tư tưởng trèo cao?"

Nguyệt Tử Ly vừa nhẹ nhàng nói, khoé mắt dường như lấp lánh lệ sương, trông vô cùng đáng thương, nếu ngươi thấy mà không đau lòng thì ngươi không phải là bậc chính nhân quân tử!

"Bổn cung cảm thấy nàng xứng đáng có được danh phận tốt đẹp hơn như thế này. Chi bằng, nàng hãy trở thành thiếp của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ che chở nàng sống sung sướng cả đời."

Thái tử u mê muốn giang tay chạm vào nàng, nhưng nàng lại lùi bước, lắc lắc đầu, mắt khẽ nhỏ một giọt lệ, "Thái tử thật có lòng, nhưng kẻ làm nô tỳ này sao lại có thể xứng làm nữ nhân của điện hạ? Vẫn là xin điện hạ hãy suy xét kĩ..."

... Nữ nhân này, thiên phú diễn xuất bậc này, đúng là hết nói nổi. Đến cả thái tử của một nước mà cũng lừa hắn động tình với mình một cách dễ dàng như vậy.

"Tiểu Ly nhi... bổn cung là nghiêm túc với nàng...! Sau này, bổn cung lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhất định sẽ phong nàng lên chức Phi, không quản xuất thân của nàng có là dân thường, thị nữ hay là gì khác!"

Nguyệt Tử Ly ba chấm nhìn vẻ mặt tràn ngập dục vọng của Lâm Cảnh Phong. Vạn lần cũng không thể tưởng tượng được, một kẻ tâm ngoan thủ lạt, quyết tâm truy sát Lâm Minh Dạ tới cùng, vậy mà còn lại là một tên háo sắc, thấy cái đẹp là mù con mắt, tàn cả não. Nàng không ngại cùng nam nhân khác dây dưa, chỉ có điều, tên này cũng thật bẩn, khẩu vị của nàng còn chưa thoái hoá tới mức đó đâu.

"Điện hạ, nô... nô tỳ phải trở về rồi."

Nguyệt Tử Ly làm bộ đỏ mặt, làm bộ sáng mắt, nhưng thoắt một cái lại cúi đầu, lúng túng bỏ chạy, để cho Thái tử tiếc nuối gọi với theo ở sau lưng. Khoé môi nàng nhoẻn lên ranh ma.

Để rồi xem yến tiệc tối mai ngươi sẽ lấy bộ mặt như thế nào để đối diện với bổn cung chủ!

Cuối cùng cũng đã đến giờ khai tiệc. Con cháu hoàng gia và quý tộc đều ngồi xuống vị trí của mình. Lâm Minh Dạ vừa là nhị hoàng tử, vừa là nhân vật tiêu điểm ngày hôm nay nên được ngồi ở vị trí gần hoàng thượng, đối diện với đông cung thái tử. Hai người đụng mặt nhau trước cửa, cũng nán lại mấy hồi để chào hỏi nhau vài thứ, diễn một vở huynh đệ tình thâm, ai nhìn vào cũng nghĩ rằng hẳn là thái tử rất yêu thích vị đệ đệ này.

Khi mọi người đã tới đông đủ, viên thái giám đứng canh cửa chợt hô vang, "Hoàng thượng giá đáo....!", cùng một loạt tên các vị phi tử hậu cung. Nếu như theo lẽ thường thì hoàng hậu phải có mặt, chỉ tiếc hoàng hậu lại đoản mệnh mất sớm, vị trí này đã bị bỏ trống lâu rồi, hiện tại cao cấp nhất cũng chỉ có hai vị quý phi. Hoàng hậu chỉ có một nhi tử cũng chính là đương kim thái tử. Hiền Vương là do Đức quý phi Trầm thị sinh, còn Cẩn Vương và Bình Dương đại công chúa là hài tử của Hạnh quý phi Chiêu thị. Hôm nay tỷ đệ Lâm Vân Nam cũng có tới góp mặt, nhưng Ninh tần thì cáo bệnh không đến. Mấy vị phi tử khác vì không mang được long thai nên trong lòng lúc nào cũng thấy khó chịu, nhiệm vụ duy nhất bây giờ chỉ là tranh được sủng ái để phất lên thôi.

Mọi người trong điện đều đứng dậy hành lễ, đồng thanh hô to, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Vũ đế cười vui vẻ, hạ tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, "Các ái khanh bình thân. Hôm nay là yến tiệc mừng Dạ Vương trở về, không cần câu nệ lễ tiết, đều vui vẻ thoải mái cả đi."

Hoàng thượng cùng các phi tử ngồi xuống long ỷ trên bục cao, lúc bên dưới đã bắt đầu ổn định trở lại, y tiếp, "Thú thực, trẫm không có ý định giấu các khanh, nhưng hôm nay, bất ngờ tham dự yến tiệc còn có khách quý đến từ Phượng Linh quốc. Xin mời quý quốc cùng vào nhập tiệc!"

Các quan thần con cháu bên dưới đều xôn xao bàn tán, chuyện này đều không nằm trong kế hoạch mà họ nghe nói. Phượng Linh quốc nghe đồn là nước phồn vinh bậc nhất thời điểm hiện tại, quốc chủ là nữ, thân phận nữ hài đều rất được tôn trọng. Nữ nhân còn có thể làm quan, xuất chinh làm tướng.

Bên ngoài cửa điện có tiếng người bước chân đều đặn. Một đoàn người xuất hiện, mặc quốc phục của Phượng Linh đi vào. Mà người đi đầu đoàn tuỳ tùng đó là một nữ tử tựa dương chi bạch ngọc, đôi mắt sắc sảo như câu hồn đoạt phách. Nàng uyển chuyển hành lễ với hoàng thượng, giọng nói như mật vang lên, "Phượng Linh Quốc Tam công chúa, Phượng Mẫn tham kiến Thanh Long Quốc quốc chủ bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!"

Sự xuất hiện của Phượng Mẫn làm tất cả phải ồ lên trong kinh ngạc. Có vài công tử thiếu gia thấy nàng liền mong muốn có được một mối quan hệ thân thiết với nàng ta.

"Sớm nghe nói Phượng Linh quốc đều sinh ra kỳ nữ hiếm có, nay được nhìn thấy Phượng Mẫn công chúa, lời đồn quả nhiên không sai." Hoàng thượng buông lời khen thưởng, quan viên bên dưới đều gật đầu phụ hoạ theo.

Khi Phượng Mẫn được dẫn vào chỗ ngồi, yến tiệc bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Lâm Minh Dạ không ăn uống nhiều. Hắn cũng cẩn thận kiểm tra bên trong rượu không biết là có độc hay không, lúc xác nhận là an toàn thì mới hớp vào vài ngụm. Hoàng thượng ở trên cũng nâng ly lên, làm tất cả mọi người ở dưới cũng phải kính y một ly. Không khí xem như khá là tốt. Nhưng Lâm Minh Dạ cứ cảm thấy có một ánh mắt cứ nhìn vào mình, không khỏi có chút rợn người khó hiểu. Cho tới tận một tiếng đồng hồ sau, cảm giác gai người này mới được hắn tìm ra nguyên nhân.

"Hoàng thượng, Mẫn nhi hôm nay đến quý quốc là vì một chuyện, không biết hoàng thượng có nguyện ý nghe Mẫn nhi?"

Phượng Mẫn bỗng rời khỏi chỗ ngồi, đến đối diện hoàng thượng mà quỳ xuống tâu.

"Chuẩn. Công chúa có việc gì cứ nói."

"Hoàng thượng, Mẫn nhi vừa mới đến tuổi cập kê, nên nhanh chóng tìm cho mình một trang nam tử môn đăng hộ đối để cùng bách niên giai lão rồi. Mẫn nhi nghe nói, nam tử ở Thanh Long quốc từng người đều rất xuất sắc, không biết Mẫn nhi có thể xin một ý chỉ ban hôn của hoàng thượng, chọn ra người Mẫn nhi đã bằng lòng?"

Thì ra nàng đến là muốn liên hôn! Thanh Long quốc đến đời của Lâm Liệt Vũ vẫn chưa có một cuộc liên hôn nào, bây giờ nếu mà mở rộng quan hệ với Phượng Linh quốc, không thể phủ nhận rằng lợi ích đem về là rất nhiều. Đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp, có bị thiểu năng thì mới đi từ chối.

"Ra là vậy, công chúa đã vừa mắt nhi tử nào của trẫm? Dưới trẫm mà còn chưa lập gia thất thì chỉ có..." Nói đến đây, hoàng thượng bỗng dưng ngừng lại. Trên dưới ai cũng biết Dạ vương còn chưa có hôn thú, cũng là hắn thích hợp nhất để đến Phượng Linh làm phò mã. Nhưng là hắn....

"Hoàng thượng, Mẫn nhi chính là vừa gặp liền cảm thấy rất thích Dạ vương. Mong hoàng thượng thành toàn."

Vừa nói, Phượng Mẫn vừa đánh mắt đưa tình về phía Lâm Minh Dạ. Quan viên tứ phía ban đầu phản ứng rất kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Phượng Mẫn, nàng vậy mà dám mở miệng xin được lấy một hoàng tử làm phò mã cho mình! Đến sau đó, bọn họ đều đồng loạt hưởng ứng ủng hộ nàng, miệng thốt ra những lời như 'Hai người sẽ là một đôi tuyệt phối' hay đại loại như thế, còn có kẻ trợn trừng mắt nhìn hắn đầy ghen tị, trong lòng không tiếp nhận được vì sao một kẻ quái dị lại có cái số hưởng may mắn đến vậy.

Lâm Minh Dạ khó khăn nuốt xuống nước miếng một cái ực, tứ chi đều trở nên căng thẳng, sắc mặt bất giác đen đi vài phần. Vốn chỉ là định ngồi ăn dưa hóng kịch hay, nhưng chuyện hắn không ngờ đến là, cái mũi tên này lại nhắm về phía mình.

Đây rốt cuộc là cái yến tiệc, hay là cái lễ hội kén rể?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.