13 năm, nơi này vẫn chưa từng thay đổi. Nơi này hắn mới chỉ gắn bó được vỏn vẹn 3 năm, nhưng lại giống như là nhà, là địa phương mà hắn sẽ dùng đủ mọi cách để quay về. Bỉ Ngạn Cung xinh đẹp ma mị với trùng trùng điệp điệp sắc đỏ thẫm như máu của bỉ ngạn hoa thấm đẫm tầng sương mù ưu thương hệt như tâm tình của nữ chủ tử của chúng.
Hắn cuối cùng cũng trở về rồi.
"H... hộ pháp đại nhân...? Nhưng chúng ta tưởng... tưởng ngài chết rồi...?"
Mấy tên thuộc hạ gác cổng trông thấy Lâm Minh Dạ xuất hiện ngay trước mắt, không hẹn mà cùng nhau há mồm trợn mắt thụ sủng nhược kinh, còn có chút trắng bệch sợ hãi vì nghĩ hắn chính là oan hồn hiện về.
"Ta quả thực đã chết rồi, nên mới hồi sinh lại ở chỗ này."
Lâm Minh Dạ bông đùa hùa theo, bí bí hiểm hiểm đáp. Bọn thuộc hạ trố mắt nhìn nhau, vẫn không hiểu ý tứ của hắn là gì. Thế nhưng đôi bên trao đổi với nhau được một lúc, bọn họ cũng tỏ ra vui mừng vì hắn về mà không tra hỏi gì thêm.
Hắn thuận lợi vào bên trong, ban đầu còn tưởng, với tính cách của nàng, hẳn là nàng sẽ quay về thông báo cho chúng thuộc hạ, rằng hắn là tội nhân phản đồ, không thể dung tha, bị trục xuất khỏi cung, mãi mãi không thể quay đầu. Nhưng theo như hắn thấy, bọn thuộc hạ lại chỉ tưởng hắn một đi không trở về, táng thân tại cố hương. Nước đi này của nàng không biết là do nàng lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-menh/2482717/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.