Trong thế giới tăm tối của Thẩm Tư Niên, chưa bao giờ có một thứ gọi là ‘tình thương’ từng tồn tại.
Kể cả sự có mặt của anh trên đời này chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Vì sao ư?
Vì ba không cần anh, anh chị em trong dòng tộc không cần anh. Thậm chí đến cả người mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày để sinh ra anh cũng vứt bỏ anh. Họ đều không cần anh.
Anh từng thẫn thờ dành cả một ngày để quan sát những đứa trẻ hạnh phúc khi chúng nắm tay ba mẹ đi công viên, cùng ăn tối, cùng cười đùa rồi lại nhìn lại bản thân.
Tại sao anh không thể có được niềm vui như chúng, tại sao ba mẹ anh lại không ở cùng nhau, tại sao anh chưa từng có một lần nào cùng họ đi chơi và tại sao thay vì những đứa trẻ đó được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc gia đình mà anh lại phải ngày ngày chứng kiến những trận cãi vã, đánh đập giữa người thân sinh ra anh.
Anh đã từng tự đặt ra rất nhiều câu hỏi như vậy khi còn là một đứa trẻ.
Nhưng... bất kì câu hỏi nào của anh đều không có lấy một lời giải đáp.
Bởi vì... sẽ chẳng có ai quan tâm đến một đứa trẻ bất hạnh như anh cả.
Đến sau này khi lớn lên, tự bản thân anh đã ngộ ra rằng anh không có được tuổi thơ, không có được hồi ức kỉ niệm, không có được niềm vui, niềm hạnh phúc như bao đứa trẻ khác vì gia đình anh, ba mẹ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963872/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.