Khi còn nhỏ, Thẩm Tư Niên đều rất thường hay trốn ra khu công viên giải trí. Không phải để chơi mà là để tìm hi vọng.
Bởi vì người mà anh muốn gặp cô ấy thường đến đây.
Sau này anh không đến đây nữa cũng vì cô ấy không còn ở đây nữa.
Mấy người làm hay cái người mà anh còn là cha kia cũng chẳng quan tâm đến ‘đứa con bỏ đi’ là anh đi đâu hay làm gì. Người ông ta quan tâm chỉ có cậu con trai của người phụ nữ kia và người phụ nữ độc ác đó.
Còn mẹ của anh, ban đầu bà đúng là rất quan tâm đến anh. Bà dành mọi tình cảm của một người mẹ đặc biệt chăm sóc anh rất cẩn thận như bao người mẹ khác.
Nhưng một người phụ nữ có thể chăm sóc đứa con có khuôn mặt giống như cha nó 7, 8 phần mà ông ta lại ngày ngày âu yếm người đàn bà khác trước mặt bà sao.
Làm sao có thể chứ?
Bà sinh anh ra vốn chỉ muốn lợi dụng giá trị của anh. Đến khi giá trị của anh không còn, nghiễm nhiên sẽ bị bà ta vứt bỏ không khác gì một đống rác phế thải.
Mỗi khi nhìn thấy anh, bà lại nhớ đến người chồng bội bạc kia của mình. Bà dùng sự căm phẫn, thù hận, tất cả hỉ nộ của bản thân trút hết lên người đứa con trai mà bà coi là người đàn ông cả đời bà căm ghét đó.
Để tránh sự trút giận của bà mà không ít lần anh đã trốn ra ngoài bằng con đường mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963834/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.