" Nhiễm, chị nói rồi đó. Không được nuốt lời đâu."
Nhận thấy có cái gì đó sai sai, Khương Nhiễm ngưng lại 5 giây, nhớ lại những lời anh vừa nói và cả lời từ cái miệng nhanh hơn não của cô.
Khương Nhiễm tự mắng bản thân thật ngu ngốc, lại dễ dàng bị anh đưa vào tròng như vậy.
Cả gương mặt đã đỏ nay lại càng trở lên nóng ran. Khương Nhiễm đưa ánh mắt tức tối lên nhìn bộ dạng không đứng đắn, vẻ mặt bỡn cợt của Thẩm Tư Niên.
Cô nghiến răng.
" Thẩm! Tư! Niên! Cái đồ vô liêm sỉ, tên yêu râu xanh nhà cậu. Cậu dám gài tôi."
" Cậu..."
" Chị ơi, em tên là Thẩm Tư Niên."
Khương Nhiễm sững người trước dáng vẻ ngây ngô của Thẩm Tư Niên.
Một tiếng 'chị ơi' thành công đánh bay mọi sự tức giận dồn nén trong lòng. Cô cũng không còn để ý đến việc anh gài cô nữa.
Trong tim như có dòng nước ấm, ngọt ngào chạy qua khiến lồng ngực cô cứ lên xuống phập phồng liên tục, đến nỗi Khương Nhiễm có thể nghe thấy cả tiếng 'thình... thịch...' của trái tim.
Anh vừa nói chị ơi, em tên là Thẩm Tư Niên, tức là đang thực hiện lời hứa năm đó của bọn họ.
Hôm đó cô đã nói: " Chị tên là Khương Nhiễm. Lần sau gặp lại phải cho chị biết tên của em đó."
Cô nhìn cậu bé năm xưa giờ đang ở trước mặt cô. Anh không hề tức giận cũng không hề oán trách khiến nỗi áy náy trong lòng cô lại dâng trào.
Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963831/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.