Sáng ngày hôm sau, Khương Nhiễm tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành.
Thẩm Tư Niên cứ như một liều thuốc ngủ vậy, chỉ cần nằm cạnh anh, hít hương bạc hà thơm mát từ cơ thể anh, cô liền có thể ngủ một phát đến tận sáng mà không lo gặp ác mộng lúc nửa đêm.
Đột nhiên Khương Nhiễm cảm nhận thấy một bàn tay đặt trên ngực mình, thỉnh thoảng còn xoa nắn nhẹ một cái, làm cho gương mặt của cô mới sáng sớm đã phải chịu một tầng áp suất nóng ran đến tê dại cả da đầu.
Cô mắng thầm anh.
Lưu manh.
Biến thái.
Vô liêm sỉ.
Tên yêu râu xanh.
Tất cả những từ có thể dùng Khương Nhiễm đã dùng hết trên người anh.
Rõ ràng hôm qua đã nói sẽ không làm gì cô thế mà bây giờ cái tay hư hỏng của anh lại đang đặt ở đâu thế kia.
Đúng là đáng đánh.
Khương Nhiễm nhích người muốn ngồi dậy thì khuôn mặt đột ngột từ màu trắng chuyển sang màu đỏ, hai manh tai nóng phừng phừng như lửa đốt.
Cô đưa ánh mắt phừng phừng lửa giận pha lẫn chút cảm xúc ngượng ngùng khó tả nhìn người nào đó vẫn đang say giấc, hai mắt còn nhắm nghiền lại.
" Đáng ghét..."
" Thẩm Tư Niên... tên vô lại này. Cậu... cậu... lại dám..." đặt cái thứ khủng khiếp đó vào trong cô, để nó vùi trong hoa nguyệt suốt một đêm.
Bảo sao đêm qua, lúc ngủ cô còn có cảm giác sai sai. Thì ra là bị tên xấu xa nào đó nửa đêm quấy rối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963823/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.