Sở Lăng nhìn thấy Alex đang chìm trong hôn mê nhưng cũng khẽ nhíu mày, kiềm không được nhẹnhàng ngồi xuống bên giường, một hồi lâu sau mới dùng âm thanh cực nhỏnói:
“Dù chúng ta có yêu nhau đi nữa, nhưng mà… điều đó không nên….”
Ray nhíu mày hỏi:
“Cái gì không nên? Bởi vì hai người đều là nam nhân sao? Nhưng chỉ cần thậtlòng yêu nhau thì có dính gì tới chuyện đó? Jason, cậu nhẫn tâm tra tấnAlex như vậy, là vì lo ngại những điều này sao? Ánh mắt của xã hội, cấmkỵ đạo đức, còn có niềm cao ngạo của cậu, đây là lý do cậu cự tuyệtAlex, phải không?”
Sở Lăng thống khổ siết chặt hai bàn tay, run run nói:
“Không…..đừng nói nữa….”
Ray tạm dừng một lát lại tiếp tục nói: “Jason, nếu quả thực Alex không thểtỉnh lại nữa, cậu còn cảm thấy những vấn đề này quan trọng như vậysao?”
Sở Lăng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cơn đau đớn trong ngực đang trào lên mãnh liệt:
“Không… bây giờ tôi đã biết….tất cả những thứ đó không quan trọng…”
Ray khẽ thở dài:
“Tôi biết Alex rất ngang ngược khiến cậu bị tổn thương sâu sắc, nhưng nhữngngày ở Paris cậu cũng thấy rồi, chỉ cần đáp lại, Alex chắc chắn là mộtngười yêu vô cùng quan tâm, vì sao cậu nhất định không cho anh ta cơhội? Hai người rõ ràng yêu nhau, vì sao lại cứ muốn làm đối phương bịtổn thương? Không phải cứ đơn giản yêu nhau thì ở cùng nhau là được rồisao? Sao cứ phải làm cho mọi việc rối tung lên, mãi đến khi sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-phap-lan-tay/2840133/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.