Sở Lăng âm thầmhít một hơi thật sâu, trời ạ, phải mau chóng rời khỏi Alex, mau chóngkết thúc tình yêu và hận thù, nhưng mà…. làm sao mọi chuyện liền chấmdứt dễ dàng như vậy? Cậu và Alex đã đi tới bước này, bị mối nghiệt duyên trói chặt với nhau làm sao có thể dễ dàng cắt đứt, làm sao có thể đoạntuyệt được đây?
Sở Lăng khẽ khép mắt lại, tiếp tục cảnh cáo chính mình, không thể cũng phải cố mà bỏ xuống, chờ tất quả mọi việc trôiqua, thời gian sẽ xóa nhòa hết tất cả, tình yêu và cả đau đớn, bọn họnên bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ….có lẽ rất nhanh sẽ quên đi đốiphương….
Sở Lăng kiềm không được cười khổ một chút, âm thầmtự châm biếm chính mình đang tự lừa gạt bản thân, cậu đã sớm biết rõsuốt đời này sẽ không quên được người nam nhân này, vẫn cứ cố mơ tưởngtự lừa gạt, quả thực rất buồn cười.
“Lăng…”
Bàn tay Alexáp lên bàn tay cậu đang để trên đùi, lúc này mới bất giác phát hiện haibàn tay mình đã bị siết chặt từ lúc nào, cậu nhẹ nhàng thở ra thả lỏngngười, lại thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Alex.
Đoàn xe nối đuôi nhau chạy vào một trang viên lớn ở ngoại ô.
Xe dừng lại, có người tiến tới mở cửa xe, Alex và Sở Lăng bước xuống xe.
Alex đi trước hai bước, thấy Sở Lăng vẫn đứng bên cạnh xe không hề động đậy, liền quay lại nắm tay cậu kéo đi, ngay lúc Alex vừa quay đầu lại bấtngờ một tiếng “póc” nhỏ vang lên, một viên đạn bay sượt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-phap-lan-tay/2840117/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.