Chương trước
Chương sau
Sở Lăng ngẩn ngơ,không hờn giận nói: “Andy với tôi chỉ là bạn bè thôi, anh không cần nóihưu nói vượn được không? Hai người trước đây căn bản không hề quen biết, anh dựa vào cái gì nói vậy?”

Alex nói: “Bằng trực giác, bản năng trong tôi tự cảm nhận được tình địch. Tôi đương nhiên không thích gã,nhưng em không phát hiện gã cũng rất căm ghét tôi sao?”

Sở Lăng nhíu nhẹ mày kiếm: “Hai người là địch nhân, đương nhiên sẽ không thích đối phương, có gì kỳ quái đâu?”

Alex nhìn cậu cười: “Đối với địch nhân của mình tôi còn yêu được, thì còn chuyện gì không có khả năng?”

Anh bất thình lình thổ lộ làm Sở Lăng không kịp chuẩn bị đỏ mặt, mất tự nhiên quay đầu tránh ánh nhìn chăm chú của anh.

Alex lắc đầu cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Lăng, tôi biết em khó mà tin lờitôi nói, bất quá tôi sẽ không để tên Andy kia có cơ hội tiếp cận em nữa, tôi tuyệt đối không cho phép có người cướp em khỏi tôi, đời này em chỉcó thể thuộc về tôi.”

Sở Lăng cảm giác được Alex đang siết chặt tay mình, nhất thời im lặng, không gian lại trở nên u ám.

Alex đối với tình yêu của mình ngay từ đầu đã không hề xấu hổ, cũng không hề che dấu, nhưng chính mình lại không thể làm được như vậy, dù cậu hiểuchính mình yêu Alex, nhưng tình cảm này chỉ có thể chôn dấu ở đáy lòng,có lẽ đến hết cuộc đời cũng không có người thứ hai biết đến, bởi vì thân phận của họ, bởi vì đạo đức ngăn cấm, bởi vì ánh nhìn của xã hội, bởivì…. cậu không có được dũng khí như Alex, vì thế cậu không thể thẳngthắng thừa nhận chính mình cũng rất yêu anh, vì thế… cậu phải rời đi.

Alex nhìn đôi mắt đen xinh đẹp của Sở Lăng bất giác toát ra vẻ đau buồn,liền nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cúi đầu hôn lên mi tâm đang nhíu chặt, khẽthở dài: “Lăng, không cần khổ sở, tôi nói rồi, tôi không ép em yêu tôi,tôi sẽ chậm rãi chờ, hiện tại em không yêu tôi cũng không sao, tôi chỉcầu em đừng hận tôi, tạm thời xem tôi là một người bạn có thể tin tưởnglà tốt rồi, yêu cầu này cũng không quá đáng đi? Lăng, tin tưởng tôi, cho dù không yêu tôi, cũng tin tưởng tôi một chút, tin tôi đối với em làthật lòng, tin tôi không làm em tổn thương, được không?”

Sở Lăngnhìn đôi lam mâu toát ra thâm tình, nghe giọng nói ôn nhu xen lẫn chuaxót của Alex, trong lòng bỗng nhiên nỗi lên một trận đau đớn, cậu rõràng là yêu thương người này, vì cái gì khi yêu lại thống khổ như vậy?Bởi vì e sợ cái gọi là luân lý đạo đức và ánh mắt xem thường của ngườikhác sao? Vì sợ hãi bị người khác phát hiện sẽ bóp chết tình yêu nàysao? Nhưng mà…nếu bọn họ thật lòng yêu nhau, thì có gì sai trái? Bởi vìkhông đúng với nhận thức của đa số mọi người nên tình yêu của bọn họ trở thành một loại tội ác sao? Ai đã đặt ra điều kiện và quy tắc cho tìnhyêu?

Alex nhìn thấy nỗi buồn trong con ngươi đen ngày càng sâusắc, mãi cho đến khi biến thành đau đớn khiến cho người ta lo lắng, anhđau lòng kêu lên: “Lăng, Lăng, em làm sao vậy? Sao nhìn em… giống nhưrất buồn?”

Sở Lăng ép buộc đầu óc đang hỗn loạn của chính mìnhtỉnh táo lại, không cần phải suy nghĩ nhiều thêm, căn bản là không cótác dụng, bất luận họ yêu nhau thật tình thế nào cũng không có kết quảgì, cậu vẫn phải rời đi.

Nhưng mà….nếu cậu phải rời khỏi ngườiduy nhất cậu yêu trên đời này, như vậy trước khi bỏ đi cũng nên phóngtúng một chút, tự cho mình những khoảnh khắc tốt đẹp cho khoảng thờigian nhợt nhạt sau này nhớ lại? Có lẽ cuộc sống dài đằng đẳng sau nàyphải nhờ vào kỉ niệm lúc này để chống đỡ, như vậy tạm thời đừng để ý tới những thứ gọi là tự tôn hay thị phi đúng sai, hảo hảo nhìn người cậuyêu, đôi lam mâu mê người ẩn chứa tình cảm nồng nàn khiến cậu phải khắccốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên…

Alex nhìn thấy Sở lăng đặc biệt bình tĩnh, đôi mày kiếm dần nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện một loại đau thương đau đớn đến tận đáy lòng xen lẫn tuyệt vọng cơ hồ choanh một loại… ảo giác Sở Lăng sẽ biến mất trong nháy mắt.

Anh bất giác ôm chặt Sở Lăng hơn, cảm thấy lo lắng kêu lên: “Lăng, em tột cùng là làm sao vậy? Sao không nói tiếng nào?”

Khóe miệng gợi cảm của Sở Lăng chậm rãi cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”

Alex nhất thời ngây người, anh nhìn nhầm sao? Sở Lăng sao lại mỉm cười vớimình? Là thật sao? Chẳng lẽ anh đặt quá nhiều hi vọng vào tình yêu nênđang nằm mơ sao?

Sở Lăng nhìn Alex kinh ngạc trên mặt là biểutình không thể tin được, trong lòng đang chua xót cũng khó kiềm nén được có chút buồn cười, nhịn không được khẽ cười nói: “Biểu tình của anh như đang gặp quỷ, tôi đáng sợ như vậy sao?”

“Lăng…” Alex quả thựckhông thể tin những gì mình nghe thấy, Sở Lăng lại có thể vừa nói vừacười với mình? Này tột cùng có phải là ảo giác không? Nụ cười khiến anhsay mê có phải thật hay không?

Quên đi, mặc kệ, đầu óc anh đãmuốn thần hồn điên đảo cũng không còn lo lắng được nhiều như vậy, điềuduy nhất anh muốn làm bây giờ là lập tức hôn lên cánh môi đang mỉm cườikia, hôn lên cánh môi phấn hồng còn rực rỡ hơn sắc hoa anh đào….

Alex vội vàng cúi đầu hôn lên môi Sở Lăng, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm mút,tiếp đó vươn đầu lưỡi mở hàm răng cậu ra bắt đầu tiến nhập vào bên trong mãnh liệt dây dưa hôn sâu…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.