Một lúc sau, Alex mặc áo ngủ từ phòng tắm bước ra liền nhìn thấy Sở Lăng đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn anh cảnh giác.
Alex nhíu mày: “Lăng, em còn không mau đi ngủ, đứng đó làm gì?”
Trái tim Sở Lăng có chút loạn đập khi nghe những lời nói quan tâm còn cóchút cưng chìu kia, hòa lẫn trong phẫn nộ là một cảm giác quái dị vôcùng lúng túng —— tên chết tiệt kia sao lại dùng giọng điệu này nóichuyện với cậu? Anh ta nghĩ bọn họ chỉ vì làm chuyện đó mà trở thànhtình nhân sao?
Alex nhìn Sở Lăng đứng bất động, liền cầm lấy tấmmền lớn trên giường bước qua phía cậu, Sở Lăng lập tức lui về phía sau,nhưng mới bước một, hai bước đã chạm vào bức tường sau lưng, không cònđường trốn.
Alex dừng trước mặt Sở Lăng, chăm chú nhìn vào đôimắt đẹp đang tràn ngập lửa hận kèm theo chút hoảng loạn nhìn chính mình, bổng dưng bất ngờ vươn tay dùng tốc độ nhanh như chớp đem cậu ôm vàolòng, Sở Lăng còn chưa kịp phản ứng thì đã chạm vào lồng ngực rắn chắccủa anh, bị ôm chặt.
Sở Lăng lập tức giãy dụa phản kháng, cắn răng tức giận: “Chết tiệt, buông ra!”
Alex không thèm quan tâm đến bàn tay đang đánh liên tục lên ngực mình, dùsao cậu cũng chỉ khôi phục được cao lắm khoảng bảy phần sức lực, hoàntoàn không gây ra chút uy hiếp nào, anh ôm chặt cậu, hơi thở khe khẽdưới làn tóc đen cùng da thịt dưới lớp áo ngủ toát ra một mùi hương thơm ngát, không phải mùi phấn sáp hay nước hoa mà chính mà mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-phap-lan-tay/2839967/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.