Chương trước
Chương sau
-Xỏang---Rầm

Tiếng cửa sổ kính vỡ tung.Tất cả đều gật mình quay lại nhìn .Thân hình 1 cô gái xuất hiện sau những mãnh vỡ.Trân mặt đeo ống thở của bình dưỡng khí.

Nó thấy Max đang ngồi vội chạy tới.Vẻ gấp rút.Thét lớn:-Lão đại,mau chạy khỏi đây thôi.Ở đây con có bom.

-BOM SAO?_Tất cả những người ở đây lúc đầu re vẻ oai phong,lạnh lùng đáng sợ,giờ gặp nạn cứ như con chuốt nhắc.Nghe thấy nghe hiễm gan đều teo lại.Mất bình tĩnh run rẫy.

LowRand:-Đúng là không nằm ngàoi suy đóan của Max.Bọn người đúng là ngu ngốc.!

Nó nhăn mặt,tỏ ra nóng vội:-Không rãnh để nói,chỉ còn 10 phút nữa.

Tay chân ai nghe thấy cũng run mà đứng không vẫn.Người phụ nữ lúc nãy hỏang sợ mà đứng nép vào người LowRand.Lowrand luôn thể hiện sự nhã nhặn mà cũng vỗ về trấn an,nhưng trên môi luôn nỡ nụ cười tà tà tnhìn họ trông buồn cười.

-Có 2 bình khí này cầm lấy._Nó thảy cho LowRand chụp lấy,Rồi xoay tay đưa cho Max.Max cầm lấy đứng bất dậy.Thông thạo đeo vào.Cả 3 cất bước ra ngàoi.

-Khaong đã,còn chúng tôi thì sao?_Người phụ nữ lo sợ vẻ mặt xanh mét hỏi vội.

-Lúc nãy chẵng phải các người còn ra vẻ sao.Max không bao giờ giúp những kẻ không tin tưỡng mình.Các người tự lo lấy đi._LowRand cười nữa miệng,nghêng ngang bước đi theo Max.

-Chúng tôi tin,xin Ngài Max cứu chúng tôi,tất cả mọi việc từ nay chúng tôi đều ngeh theo lời Ngài Max._Người đàn ông trong đám sao người vội lên tiếng,tất cả người con lại gật đầu đống ý,ánh mắt cầu xin.

-Còn 6phút37giây_Nó ngẫn mặt lên nhìn Max,tỏ y nhắc nhỡ.Nó thật không muốn dài dòng.Thời gian nó có làm chỉ tới đây.

-Nhảy xuống đi._hắn trầm giọng lạnh lẽo,ánh mắt bén ngót hất ra cửa sổ.

Tẩt cả nghi hoặc lo sợ không biết ý.

-Max,làm sao có thể từ tần 10 nhảy xuống dưới kia chứ,sẽ chết mất._Người phụ nữ lớn giọng run run.

Max không nói gì,liếc nhìn qua LowRand,LowRand hiễu ý đưa con chip kè sát tai nói qua:-Mau đưa người tới.

Max ôm eo nó.Bước vội ra cửa kính.LowRand mở cửa kính ra nhìn xuống dưới lầu,tất cả mọi người đều đang chuẫn bị ở dưới.

Mọi người giờ đã hiễu.Ai nấy đều ào ra,tranh giành phóng xuống,niệm dày đã chờ sẵn bên dưới.

Nó vữa định nhãy xuống thì bị Max tóm lại,nó giật người 1 cái nghi hoặc quay lại nhìn,Max đột nhiên bế nó lên.Ôm vào người rồi phóng xuống.Cơ thể đang rơi tư do,nó nhấm tịt mắt,trong đầu đang đếm từng giây từng giây bom sẽ phát nỗ.Nếu chạy không kịp,bom phát nỗ vẫn có thể ảnh hưỡng vào người không mất mạng cũng bị thương tích không nặng thì nhẹ.

Vừa đáp xuống chẵng có chút đau đớn nào.Dù là niệm nhưng rơi với độ cao mấy chục m vẫn sẽ rất đau.Thấ nhưng,được hắn cho gọn vào lòng,tay hắn nắm rất chặt không dàng gì tuột mất.Va xuống niệm ngeh tiếng Bịch rất lớn như trái mít rụng.Nó được hắn cho nằm lên lòng ngực,nên chẵng thấy đau đớn gì.Nó nằm trên lòng ngực hắn mà dần dần mở mặt ra.Chưa kịp ngồi dậy,hắn đã bật nhanh dậy.Tiếp tục bế nó.

Lúc này nó chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn:-CHẠY MAU BOM SẮP PHÁT NỖ RỒI!

Hắn bế nó trên tay phóng nhanh đi ra xa tòa nhà.---ĐÙNG---BÙNG—BÙNG----RẦM RẦM-------MỌI THỨ NỖ TUNG,CẢ BẦU TRỜI CHÌM TRONG KHÓI LỮA.

Khi tiếng nỗ bùng cháy,lữa làm tất cả nỗ tung,ra 1 khảong xa hắn nằm sấp xuống mặt đất.Che người nó lại tránh cho lửa cháy trúng phài người nó.Nằm người cơ thể to lớn nó chỉ nhấm mắt lại có chút sợ hãi.

-Mỡ mắt ra.!_Cái âm thanh nam tính ngang tàn khiến no nghe theo mà không làm cải theo.Nhìn thấy gương mặt hắn,nó tự nhiên thở phào.Mọi thứ coi như ổn.

Từ đâu chiếc xe Lambogini đỗ tới.LowRand giở giọng têu chọc:-Có thôi trò anh hùng cứu mĩ nhân không.Chưa giảng tuồn đâu.Mau đi thôi!

Hắn và nó chưa kịp lên xe thì 1 tiếng súng lớn phát ra:----Pằng—Pằng---

Quay nhìn lại,người của Sát bang đang đấu súng với bọn người MaSéc.Hắn liếc qua nó.:-Lên đi.!

Nó vội chui vào xe.LowRand nhường tay lái cho nó:-Đi thôi.

Nó chạy vượt qua tiếng súng,cố tránh đạn va phải.Luồng Lách,nó mặt lạnh ngắt ngước nhìn vào kính xe,thấy có kẻ bám theo.Tiếng súng bắn tới.Nó Bẻ mạnh cần lái,xoay vô lăng.Đôi hướng quay ngước lại với chiếc đang đuỗi theo.Làm chiếc xe kia trở tay không kịp va vào cột đèn,bất lực mà nhìn theo .

-Hay lắm_LowRand cười tươi,ra vẻ khen gợi.

-Bọn MaSéc,hành động chẵng chuyên nghiệp,có chắc là bọn chúng không đây_LowRand nhìn qua Max,đang yên lặng tà mị.

-Lúc nãy tôi ra ngaòi nghe thấy bọn chúng nói chuyện,đúng là người của MaSéc._Nó vừa lái xe như bay rồi liếc qua kính nhìn sắc mặt của LowRand.

Tiếng điện thọai Max run chuông.Hắn như biết rõ ai,động tác rất chậm chạp,như cho người kia muốn chờ đợi.Đôi mắt ghê rợn rõ trông thấy,tay nhấc lên

-Con trai,bây giờ con mới chịu xuất hiện sao.Món qua tiếp đãi con ra mắt tuy không được chất lượng cho lắm,nhưng cũng là tấm lòng của ta.haha_Một nói nghiêm nghị đoán ra 1 người trung niên,pha chút cười cợt,đứt câu lại cười khan khan 1 tiếng.

-Lần sao đừng nên tặng quà kém như thế.Nếu đã được nhận quà thì cũng nên có quà cám ơn lại chứ._Anh mắt nheo nheo ma mi,đôi môi thaóng như cười trông ớn lạnh.

Nó tò mò liếc qua nhìn,nhưng im lặng không hỏi.

-Ôhô,có quà cho ta nữa sao.Được!để xem món qua thế nào!_Giọng nói cười cợt,có chút lạnh tanh,rõ đang chế nhạo.

Nghe thấy đầu dây bên kia có người nói:-Lão gia,có chuyện không hay rồi.

Nét mặt đang hưng phấn,đanh lại tức thì.

Hắn bên đây cũng nghe thấy,giả lã nói:-Hình như quà đã tới rồi,từ từ thưỡng thức.!_Cúp máy ,vẻ mặt tàn độc,lạnh thấu xương ẫn hiện.

-Ông ta hình như xem thường anh quá rồi Max.!_LowRand cười tà.

Hắn chỉ không đáp,im lặng nã người ra sau,như thư giản.

Nó trong tập trung lái xe,như vẫn rất chú đến sắc mặt hắn,cảm nhận được chuyện gì đ1o rất kỳ hoặc.Nhưng lại không muốn biết qua nhiều.Có câu”Biết quá nhiều chỉ chuốc họa vào thân”nên đành nữa rõ nữa không thế này càng tốt.

Về đến nơi,người nó như muốn rã ra,nằm ì trên gường.Lười biến họat động nhúch nhích,lim dim nhắm mắt lại.

1Khỏang trời hiện ra trong đầu nó.

Tiếng cười khúch khích của trẻ con.:-khìkhì…ba ơi..ba ơi…khặc khặc..con đây nè..ba ơi…._Cô bé tóc ngắn chập chững chạy tung tăn.

-Con gái..ba đến bắt con đây…_Người ba trông dáng vẻ hiền từ,chạy tới ôm choàng lấy con bé.

-Ba không tốt,con không làm người xấu nữa,sẽ bị ba bắt.Con muốn làm cảch sát.Ba ơi đỗi đi,ba sẽ là cướp con là cánh sát._Cô bé phụng nhịu duỗi duỗi vào người ba mình.

-Con gái hư này,lúc đầu cứ đòi làm cướp cho ba bắt,giờ lại đỗi ý,nhõng nhẽo nè_Ba nó đặt nó ngồi lên đùi.Tai véo vào mũi,cười hiền chọc ghẹo con gái.

-Không thích nữa.Con không làm kẻ xấu nữa.

-Vậy con muốn ba làm người xấu sao?

Cố bé lắc đầu lia lịa.:-Không được,ba con là người tốt nhất,không được trở thành kẻ xấu.

-Được,được,ta không làm kẻ xấu.Vậy con muốn ba làm gì nào.Con giành mất vai cảnh sát của ba rồi.!_Ba nó vuốt đầu no dịu dàng.

-Vậy…_nó ra vẻ đâm chiêu,rồi ngần mặt lên.:-Ba làm bò đi.Con sẽ là cảnh sát cười bò.hihi

-Cảnh sát ai lại cười bò chứ!

-Không chịu…con muốn ba làm bò cho con cưỡi…_Nó giỡ trò nhọng nhẽo,bám víu vai ba mình.

Tiếng cười khúch khích của trẻ con.:-khìkhì…ba ơi..ba ơi…khặc khặc..con đây nè..ba ơi…._Cô bé tóc ngắn chập chững chạy tung tăn.

-Con gái..ba đến bắt con đây…_Người ba trông dáng vẻ hiền từ,chạy tới ôm choàng lấy con bé.

-Ba không tốt,con không làm người xấu nữa,sẽ bị ba bắt.Con muốn làm cảnh sát.Ba ơi đỗi đi,ba sẽ là cướp con là cảnh sát._Cô bé phụng nhịu duỗi duỗi vào người ba mình.

-Con gái hư này,lúc đầu cứ đòi làm cướp cho ba bắt,giờ lại đỗi ý,nhõng nhẽo nè_Ba nó đặt nó ngồi lên đùi.Tay véo vào mũi,cười hiền chọc ghẹo con gái.

-Không thích nữa.Con không làm kẻ xấu nữa.

-Vậy con muốn ba làm người xấu sao?

Cố bé lắc đầu lia lịa.:-Không được,ba con là người tốt nhất,không được trở thành kẻ xấu.

-Được,được,ta không làm kẻ xấu.Vậy con muốn ba làm gì nào.Con giành mất vai cảnh sát của ba rồi.!_Ba nó vuốt đầu no dịu dàng.

-Vậy…_nó ra vẻ đâm chiêu,rồi ngần mặt lên.:-Ba làm bò đi.Con sẽ là cảnh sát cười bò.hihi

-Cảnh sát ai lại cười bò chứ!

-Không chịu…con muốn ba làm bò cho con cưỡi…_Nó giỡ trò nhọng nhẽo,bám víu vai ba mình.

-Hai cha con vào ăn cơm đi này!_Nghe thấy tiếng kếu vọng ra của mẹ.Ba nó cười tươi đáp lớn:-Mẹ nó vào đi,ba con anh vào đây.

Ba nó hứa hẹn:-Con gái ăn cơm thôi,ăn xong ba hứa sẽ làm bò cưỡi cho con gái yêu._Nó cười tươi,choàng ôm cỗ ba nó.gật đầu cái rụp:-Dạ,móc ngéo đi ba._Ngón tay nhỏ xíu cố nắm lấy cái ngon út to to hơn nó,trong rất nghịch.

Quay về hiện tại,đôi mắt nó vẫn nhắm tịt,cơ thể thả lỏng trên giường,1 giọt nước mắt rĩ ra từ đôi mi đang che đậy,nước mắt lăn xuống,môi nó mín chặt,hơi thở trở nên khó khăn nặng nề.Nó nhớ về quá khứ,nhớ từng chi tiết,nhưng lúc mệt mõi no lại nhớ ba me nó quá.Lần nào cũng rơi nước mắt đau đớn.

--Bíp—bíp----tiếng cửa mở ra.Thân ảnh kiêu ngạo,ung dung bước vào.Cỡi áo khóac ngaòi ra.Bước vào nhà tắm,cứ tự nhiên như căn phòng này của hắn,mà như chẵng thấy nó.

Nó hốt hỏang bật dậy.:-Phòng tôi đấy!

Hắn dừng bước,dáng vóc to lớn quay qua liếc nhìn nó.:-Thì sao.?

-Sao…sao…anh không về phòng mình.!_Nó nhìn hắn thấy hơi hỏang ấp úng.

Hắn bước tới,cái khuya nút mới mở nữa chừng lộ cả vòm ngực cứng chắc là lớn đang khoe mẽ trước mắt nó.Hắn nhìn sơ qua,nhận ra được no vừa khóc vì giọt nước trên khoe mi vẫn chưa kịp khô.,hắn hờ hợt lên tiếng:-Sợ lắm sao?

Quay về hiện tại,đôi mắt nó vẫn nhắm tịt,cơ thể thả lỏng trên giường,1 giọt nước mắt rĩ ra từ đôi mi đang che đậy,nước mắt lăn xuống,môi nó mín chặt,hơi thở trở nên khó khăn nặng nề.Nó nhớ về quá khứ,nhớ từng chi tiết,nhưng lúc mệt mõi no lại nhớ ba me nó quá.Lần nào cũng rơi nước mắt đau đớn.

--Bíp—bíp----tiếng cửa mở ra.Thân ảnh kiêu ngạo,ung dung bước vào.Cỡi áo khóac ngaòi ra.Bước vào nhà tắm,cứ tự nhiên như căn phòng này của hắn,mà như chẵng thấy nó.

Nó hốt hỏang bật dậy.:-Phòng tôi đấy!

Hắn dừng bước,dáng vóc to lớn quay qua liếc nhìn nó.:-Thì sao.?

-Sao…sao…anh không về phòng mình.!_Nó nhìn hắn thấy hơi hỏang ấp úng.

Hắn bước tới,cái khuya nút mới mở nữa chừng lộ cả vòm ngực cứng chắc là lớn đang khoe mẽ trước mắt nó.Hắn nhìn sơ qua,nhận ra được no vừa khóc vì giọt nước trên khoe mi vẫn chưa kịp khô.,hắn hờ hợt lên tiếng:-Sợ lắm sao?

Nó ngẫn mặt không hiễu.Hắn lười biếng lập lại:-Lúc nãy sợ lắm sao.Cô khóc gì?

-Tôi…_nó bàng hòang,khi bị hắn phát hiện,tay vuốt qua mắt:-Không sợ,chuyện đó bình thường thôi,đâu phải tôi chưa từng trải qua bom đạn.Tôi chỉ mệt quá thôi.

Hằn không nói chỉ “Ừm” 1 tiếng như tiếng gầm của sói.Rồi quay đi tiếp tục việc tắm.

-Vào đây!_Hắn lạnh nhạt ra lệnh.

Nó hơi rụt rè.Chân nậng nề bước theo sau.Nó nghĩ hắn lại bắt đầu hành hạ tinh thần nó nữa đây.Không muốn hỏi những câu ngớ ngẫn như trước”Anh muốn làm gì?”,hay có chuyện gì”,Hầu như nói thế với hắn rất thừa.Hắn bảo làm gì thì làm theo thôi.

Hắn bảo cỡi áo thì cỡi áo,bảo cỡi quần cho hắn thì cỡi quần,bảo kì lưng thì kì lưng,tất cả đều làm theo rất ngoan ngãon mà chẵng nói 1 lời.Nhận thấy sự thuần phục của nó khác trước.Hắn vẫn giữ thái độ im lặng.Chăm chú nhìn no kì cọ trên người mình.

-Ở dưới!_Bá đạo ra lệnh,mắt lạnh lẽo chiếu vào người nó.Nó nhìn xuống lớp bọt đang che khuất vật thể ở dưới mà chột dạ,biết thế nào cũng tới cảnh này.Nó hít sâu 1 hơi thở mạnh.Tay cẫn thận,chà nhẹ,tránh đụn làm hắn nỗi cơn thì nguy.

“Sặc”Lỡ va phải tay trúng đỉnh đầu của hắn,hắn như cái tên quái dị,mới chạm nhẹ đã cương cứng.Đáng sợ.!Môi hắn cười nhếch tà mị.Trông rất đểu giả:-Cô biết đang thử sức chịu đựng của tôi không?

-Tôi…không có.!_Nó ngập ngừng nói,lòng không khỏi hỏang lọan.Nhưng đều làm nó phải tán đồng rằng hằn đúng là 1 người hảon mĩ,thân hình hắn đúng là quá tuyệt vời,đối với các cô gái đây là 1 cơ thể để họ phải thèm thuồng.Nhìn thấy hình xăm trên bả vai hắn,nó vội lãng chuyện:-Hình xâm này có ý gì vậy?.Tại sao không phải là 1 con đại bàng mà là 2 cái cánh đen.?

-Cô có biết trên lưng cô có xăm hình chiếc lông vũ là tại sao không.?_Đưa mắt nhìn nó,trầm giọng nói.

Nó lấc đầu,đây cũng là thắc mắc của nó.Từ khi bước vào Sát Bang,nó được xăm cho 1 cái chíêc lông vũ,chẵc giống người trong Sát Bang ai cũng có 1 cái cánh đen.Hắn thì 1 đôi.Cớ gì no chỉ là 1 chiếc lông vũ.

-Chiếc lông vũ của cô chính là đôi cánh của tôi.

-Chiếc lông vũ của cô chính là đôi cánh của tôi.

Trong lòng,1 rợn sóng nhẹ thoáng qua,thì ra ý hắn là sự trói buột.Sứ mệnh của nó chỉ là 1 sự đơn độc như 1 chiếc long vũ yếu ớt,không có đôi cánh không đủ sức để bay,chiếc lông vũ được rơi ra từ đôi cánh của hắn,số mệnh này vốn do hắn sắp đặt hay sao?

Nó ngơ mặt:-Không hiễu.?

Hắn cong đôi môi mỏng chẻ:-Cô mãi mãi chỉ là 1 chiếc lông vũ nằm trong đôi cánh đen.Nên nhớ kĩ chiếc lông của cô là do tôi tạo ra,không được quên chủ của chiếc long vũ là đôi cánh này.!

Nó có 1 cơn đau nhói mối liên kết với hắn là mãi mãi không thể thóat.Nó chĩ có thể bám víu vào đôi cánh lớn,nằm gọn bên trong đấy,chẵng có quyền bay đi đến đâu nó muốn.Đó là cái hắn muốn.

-Chỉ đến khi tôi có thể trả được thù,chiếc long vũ này cũng sẽ biến mất_Nó lạnh giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.