Chương trước
Chương sau
Cô hay thật nhỉ.Đàn ông nào cô cũng có thể lẵng lơ được.Cô nên nhớ cô là con đàn bà của ai._Mắt hắn phát ra lửa như muốn đốt cháy cả người Nguyệt Hàm.Max trở nên mất kiềm chế từ lúc nào.

Nguyệt Hàm đau đớn vì bị hắn bóp chặt,cô đau đến run rẫy,nhưng câu nói lăng nhục của hắn,làm cô tức đến trừng mắt,quên đi đau đớn.

-Anh..đừng quá đáng.Tôi nói cho anh rõ,tôi chẵng là của ai cả.Cho dù tôi có ngủ với người khác anh cũng có tư cách để lăng nhục tôi._Giọng cô càng điên tiết.Cô nhìn hắn trừng trừng,cô quát lớn.---------Bỡi vì chính anh là người biến tôi thành con đàn bà như thế đấy.ANH VỪA LÒNG CHỨ.

Tim hắn gần như nỗ tung,ánh mắt vừa giận,vừa thóang nét đau.Max nghiến răng.—Được.. tôi sẽ cô biết thân biết phận.

Tay hắn thô bạo giựt mạnh nút quần Nguyệt Hàm ra.Những ngón tay không ngừng chuyễn động mạnh nơi mật đạo cô.Bao nhiêu sức lực,lửa giận như dồn vào cánh tay hắn.

Cô đau đớn,kêu lên:-Á..A..Anh điên rồi.

Nguyệt Hàm muốn vùng khỏi hắn,nhưng vô ích,sức mạnh hắn quá lớn,cô bị hắn đè ép sát bức tường lạnh.Đầu cô đau buốt.

Hắn không ngừng dùng tay đẩy mạnh vào mật đạo giữa 2 đùi cô,cô chỉ có thể cắn răng,không phát ra tiếng,cũng không khóc.Cô nhìn hắn đầy uất hận.Ánh mặt điên cuồng của hắn khiến tim cô nhói.

Vậy mà cô từng lỗi nhịp,mong chờ chút gì đó nơi hắn.Hôm trước ,sinh nhật cô hắn làm cô hạnh phúc,hắn khiến cô thấy ấm áp.Cô nghĩ hắn sẽ thay đỗi.Nhưng cô đã sai,con người bá đạo,ác ma như hắn không thể thay đỗi,hắn sẽ không bao giờ yêu cô như cô nghĩ.

Cô cố gằng từng tiếng.

-Nếu anh cứ như thế,thì trò chơi này chắc chắn tôi sẽ thắng.Vì người như anh,cả đời này tôi cũng sẽ không yêu.KHÔNG BAO GIỜ.

Tiếng nói thất thanh,đầy cay ghét,Làm hắn bức bối,Hắn cắn răng,thô bạo dùng môi phủ lên cô,hắn như muốn nhai nuốt cô vào bụng hắn lập tức.

Nhìn máu trên cách môi cô bật ra.Mùi tanh làm hắn như bừng dậy.Lòng hắn nghẹn lại,đôi mắt nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy quật cường,sự câm ghét trong đôi mắt cô mà hắn khó chịu.Hắn buông cô ra.

---Chát---

Nguyệt Hàm điên tiết tát hắn thẳng tay.

Lần đầu tiên,hắn bị 1 người phụ nữ đánh.Một lão đại đầy quyền lực như hắn bây giờ đang mất đi sự kiểm soát vốn có.Sự lạnh lùng,bình tĩnh,luôn lãnh đạm và hoan độc của mọi khi bây giờ biến mất trong phút chốc.

Cái đánh,không những làm hắn bìnht ĩnh mà no như 1 ngòi thuốc nỗ bị châm ngòi.Tay hắn nỗi đầy gân lên,trông rất đáng sợ.

-Vậy thì kết thúc trò chơi đó đi,tôi cũng chẵng còn hứng thú._Hắn vừa nói môi vừa nhếch lên đáng sợ.---Đã thế thì tôi sẽ chấm dứt luôn cả cô.

Gằng lớn.Hắn nhấc bổng Nguyệt Hàm lên,đẩy ra ngoài cửa kính.Phân nữa người cô ở không trung.Đây là tầng lầu cao nhất tòa biệt thự,nếu cô rơi xuống hẳn sẽ không toàn thay.

Gió mạnh tạt vào mặt cô.Tay hắn nắm lấy vai cô.đường gân trên tay Max nỗi ngày càng rõ.đôi mắt hắn rỏ ngầu ghê rợn.

-Tôi cho cô cơ hội.Cầu xin đi.Từ nay không được trái ý tôi,tuyệt đối không quan hệ lung tung với đàn ông nữa.

Ánh mắt cô tuy đầy sợ hải,tim cô đập nhanh đến mức cô có thể nghe thấy thật rõ.Tuy vậy,cô lại càng không muốn khuất phục,hắn khiến cô tổn thương nhiều như thế.Lăng nhục cô như thế,cô sẽ không cầu xin hắn.

-Anh buông tay ra đi.Tôi chấp nhận cái chết,cũng không cầu xin anh.

Nhìn vào đôi mắt kiến quyết,1 chút run sợ cũng không nhìn thấy.Hắn tức giận nghiến răng,mặt đầy sát khí.

-Cô nghĩ tôi không dám sao.

Nguyệt Hàm cười với sự thống khổ,nụ cười nhạt đến bất cần.---Thế thì anh hãy buông tay đi.

-Cô…Cô thật muốn chết,_Đôi mắt hắn hiện lên đau khổ.Nhưng bản chất hắn,vốn tính hắn ngông ngạo.Chưa nghĩ có ý định nhường bước trước 1 ai.

Cô nghĩ."Cô đành xin lỗi ba mẹ mình không thể thực hiện việc trả thù.Cô sẽ đi cùng họ,có lẽ họ đang chờ cô ở nơi nào đó trên bầu trời.Cô không thấy đàn ông này nữa.Hắn thật sự xấu xa."

-Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi,tôi không muốn bị anh trói buộc nữa,nếu anh thấy chán ghét như thế thì giải thoát cho tôi đi.Tôi bị anh lăng nhục,xem thường như thế quá đủ rồi.

Max nóng giận,tay anh bất đầu buông nhẹ ra.Cô dường như chuẫn bị tinh thần ,mắt cô nhắm lại.

Cuối cùng tay hắn buông vai cô ra.Người cô như dịch chuyển bắt đầu thả tự do.

---RẦM--

--LÃO ĐẠI---ĐỪNG..!__Lạc Tư và Phúc Hoàng cùng LowRand nhảy vào phòng,hét lớn.

---Phựt-----

Một đôi tay lớn nào đó,nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Hàm lại.Cô giật mình,vì trang thái đang dừng lại,cô treo lơ lững giữa không trung.

---Lão đại—

-Max---

3 người hốt hoảng lại đồng thanh,nhảy tới.

Nguyệt Hàm nhắm mắt,cảm giác như 1 sức mạnh từ đôi tay quen thuộc kéo thật mạnh lên.

Cô ngã xuống sàn.Mắt mở dần.

-Muốn được giải thóat sao.Đừng nghĩ tới nữa,tôi không để cô dễ dàng như thế đâu._Lời nói lạnh buốt cả trái tim,âm khí đầy u ám,mang chút hận,chút bi,chút thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.