Thiếu Thất một lần nguyền rủa chín đời tổ tông họ Dương, sau lại bức ép hắn lâm vào cục diện này chứ, thà giết chết hắn nhẹ nhàng đi cho phải hơn chơi trò ú tim hay không. Lăn lộn trên giang hồ chết chốc còn hơn đứng trước hai kẻ họ Dương này. Liền chiết thầm một tiếng “ Khốn khiếp”
Đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm lại không một chút đắn đo, sau khi nhìn thấy Thiếu Thất gạt cò, giây sau nhanh như chóp, Thiếu Thất chưa kịp phản ứng đả bị đôi tay kia giựt mạnh lên trước, Dương Vĩ mượn tay Thiếu Thất đang cầm kéo vào ngực trái bóp cò –Đòang—
Cơ thể vì chịu một lực gần như vậy xuyên qua người lực tâm bị hút ra sau vài bước rồi đứng vững sừng sững. Thiếu Thất ngớ người kinh ngạc, cả Dương Lão gia mắt cũng co giật ,cơ thể bắt động chờ đợi cũng tiếng lên.
Thiếu Thất cứng họng nhíu mày chặt:--Anh…!
Nhìn đâm đâm vẻ mắt Dương Vĩ thóang ngay người “ Có phải tên này vừa bị dạn xuyên qua hay không, ma quỷ, nhìn chẳng ra.”
Đúng là như người khác nhìn vào, Dáng vẻ cao sừng sững không chút gì vừa bị thương, chỉ có trên ngực đang tuôn máu là chứng minh đều đó. Mắt không đổi, không đau đớn, không chau mày, không giống kẻ bị đạn bắn trúng, hắn bình tĩnh trầm ổn đến đáng sợ.
Bên dưới tất cả đã bao vây tòa cao ốc hơn máy chục chiếc xe, đen cả khu đất, khiến mọi người hỏang sợ không ai dám liếc nhìn hay bén mẳng tới, chỉ có đám cảnh vệ và cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mang-co-thuoc-ve-toi/2161024/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.