Không còn cách nào khi người kia không chịu cử động, hắn đành né người qua để Tiểu Nhu vào, thấy cô gái đần mắt ra thfi Nguỵêt Hàm vội lôi Tiêu Nhu vào. Mắt Tiểu Nhu một mức không buông thân người đàn ông kia ra.
Mặt ghi rõ hai chữ”Háo sắc”
Nguỵêt Hàm quơ quơ tay :- Tiểu Nhu, cậu bị thiên lôi chụp hình rồi hả, đứng chết trân ra đó là sao?
--Bốp—
Nguỵêt Hàm tang mạnh vào mặt cho Tiểu Nhu tỉnh táo. Khi thức tỉnh thì người kia đã đi mất.
-Trịnh Nguyệt Hàm, tớ bị thiên lôi đánh thật nha.! Hảo soái ca đó nha, ngòai Henry ra thì còn có người khí chất bất phầm, ngũ quan tuấn tú hơn thế nữa._Tay áp lên gương mặt nóng, miệng cười đến sái hàm.
-Chẳng phải cậu kêu tớ nên xa lánh hắn sao!
--Hơ..là..là tên 10 phần có bệnh ở đối diện sao._Tiêu NHu càng kinh ngạc hơn nữa, càm muốn rớt xuống rốn.
-Nói! Tại sao hắn ta ở nhà câu vào giờ này, khai mau cậu và hắn ta ở mức độ nào_Tiểu Nhu nghiêm mặt chỉ tay vào Nguỵêt Hàm đe dọa.
-Hắn giúp ta nấu thức ăn, chưa tới mức độ nào cả_Nguỵêt Hàm bị Tiểu Nhu dọa tái mặt , xua tay đi. Tiểu Nhu liền bám chặt không buông.
--Trời thần, đến tận nhà nấu thức ăn. Cậu nói coi tại sao số cậu tòan được trai đẹp nấu đồ ăn cho vậy, kiếp trước là lợn cái tu thành chính quả hay sao vậy.
-Xàm ngôn, nếu có làm lợn cũng là cậu con lợn háo sắc.
Mệt mỏi không muốn hơn thua, Tiểu Nhu nằm lăn ra gường của Nguyệt Hàm, giọng hạ thấp:-Hôm nay mẹ tớ điện thoại bảo tớ đi xem mắt, cậu nghĩ xem có phải nhà tớ cho rằng tớ sẽ không ai lấy nên mới gấp rút như vậy.
-Không cần nói cũng biết, 25 tuổi đàu còn không có lấy một người đàn ông kì lưng cho cậu, họ không gấp mới lạ
Nhìn lên trần nhà Nguyệt Hàm nhìn hai con thằn lằn quấn nhau cô chăm chú nhìn miệng thì đáp trả lời Tiểu Nhu rất nhập tâm.
-Nói người khác thì nên xem lại mình, từ lúc vào đại học kinh tế tớ quen biết cậu lâu như vậy ngoài Henry ra cậu có ai để trao đổi bọt chắc.
Ngó nhìn thấy Nguyệt Hàm mặt ngẩn lên trần nhà, Tiểu Nhu cũng tò mò nhìn theo, giọng điệu cũng châm biếm không kém.
-Ê, cậu nói xem hai con thằn lằn có phải cũng đang trao đổi bọt không hả?
-Cốp—
Hếch môi Tiểu Nhu đánh vào đầu Nguyệt Hàm. Mặt tối sầm:-Có chú tâm một chút không hả, việc của mình đang rất nóng hổi đây, cậu muốn xem thằn lăn nó trao đổi bọt để làm gì hả.
Bị đánh úp mặt xuống, Trịnh Nguyệt Hàm lại ngẩn ngơ:-Đúng là tớ muốn biết trao đổi bọt có thú vị không nhỉ? Hai vợ chồng thằn lằn thúi đó dám làm bậy ở nhà tớ, đúng là không xem tớ ra gì mà, cậu nghĩ coi chúng đang kinh thường chúng ta ít kinh nghiệm có phải không?
Nghe có vẻ hay Tiểu Nhu lại bị cuốn theo câu nói của Nguyệt Hàm, lại ngẫn ngơ nhìn hai vợ chồng nhà thằn lăn đang kiểu thương nhau lắm cắn nhau đau màbật cười, rồ tự nhiên sực tỉnh ra giống như đứa đa nhân cách:-Trịnh Nguyệt Hàm, đừng có lãng xẹt nữa, mau nghĩ cách giúp tớ đi, tớ chưa muốn kết hôn, tớ vẫn chưa được Thầy Henry hẹn hò mà.
-Vậy thì kiếm đại một người dẫn ra mắt ba mẹ cậu xem, để họ không cần tự quyết định chọn chồng cho cậu.
-Hả? Bộ cậu tưởng kíếm chồng giống lựa cá lựa thịt à, ít ra phải nhìn xem mặt mũi thế nào, tính cách ra sao? Gia cảnh học thức phù hợp hay không. Nhất là tình cảm có thể vừa gặp đã yêu._Tiểu Nhu uyên thuyên mĩm cười mơ mộng mặt vùi đầu vào gối.
-Chỉ bảo cậu kiếm người giả, không bắt cậu đi tuyển chọn nam chính, cho ba mẹ cậu xem qua để họ không ép thúc cậu nữa.
Hí hừng, nhận ra sáng kiến của cô bạn quá tuyệt, tròn mắt hỏi:-Thế kiếm ai đây?
-Cái bạn họ Kiều ngồi sau lưng cậu có vẻ để ý cậu, hay anh Khoa của ngành Dược chẳng hạn, à còn cái cậu em trai khóa dưới hay đến làm quen chào hỏi cũng tử tế, đi mà khảo sát thử coi_Chán nhìn con thằn lằn, càng nhìn càng phát ghen tỵ, nghĩ là làm Nguyệt hàm tay quơ đại đôi dép dưới bàn, mắt híp lại.
--Vèo---Bốp---Rầm—
-AA…não cậu bị nhúng kiềm lâu quá phải không, định phá nhà sao?_Tiểu Nhu giật mình hết hồn khi chỉ vừa mới nghe dứt câu của Nguyệt Hàm thì tiếng động dép bay lên cao mà ly tách trên bàn đỗ hết.
Nguyệt Hàm thích thú, chạy tới nhìn hai con thằn lằn té xuống và vẫn đu nhau, cô mắt lóe lên tà quái, cầm túi nilong, dùng tay bốc hai con thằn lằn bỏ vào, tay nhanh nhẹn chọi ra cửa sổ:Vèo--Vĩnh biệt!
---Chậc—Chậc---Trên đời này loại biến thái nào cũng có, chỉ có loại biến thái cả với động vật chính là cậu thật nguy hiểm, tụi nó làm gì cậu mà đuổi cùng giết tận vợ chồng nhà người ta hả_Tiểu Nhu nhìn bàn tay Nguyệt Hàm vừa cầm thằn lằn sợ đến mắt nhăn nhúm né tránh.
-Nguyệt Hàm, cậu là thứ con gái gì thế, biến đi rửa tay ngay!
Thấy cô bạn sợ như vậy, mắt gian manh Nguyệt Hàm cố ý đưa hai bàn tay ra nhào tới. Vừa mới nghe tiếng hét của Tiểu Nhu Tiếng điên thoại vang lên.
--Alo!
-Anh đây.
-HENRY!Anh chết ở đâu mà tận bây giờ mới liên lạc,có phải bị gái dụ rồi không?
Bên kia nghe thấy tiếng cười, giọng vui vẻ,tránh trả lời tiếp câu hỏi của Nguyệt Hàm, anh chuyển sang chủ đề khiến cô không để tâm:-Có phải em vừa làm mấy trò ấu trĩ gì rồi phải không?
Nghe thế Nguyệt Hàm ngờ vực nhìn xung quanh xem có camera bị quay lén hay không thì đã nghe bên kia nói tiếp:-Không cần nhìn nữa, anh không biến thái như em đâu. Không cần camera anh đoán ra giờ em đang buồn chán không gì làm.
-Quả thật, Henry anh bảo không quay lén em cũng không tin, anh là Vương Tiễn sao?
-Vậy chắc em là ngao thiên khuyển rồi! ha..ha
-Tầm bậy, thần kinh như anh mới là Ngao Thiên Khuyển. Không rảnh tám với anh em rất bận không buồn chán.
Giọng lại trở nên nghiêm túc:-Ba ngày nữa là tới định kì hẹn tái khám với bác sĩ Ngô rồi, lần này anh không đi cũng em, có biết tự đi đúng giờ hay không hả? Có cần đến lúc đó anh gọi nhắc nhở em.
-Tại sao anh không đi cùng em?
-Anh có việc
Cô im lặng, không biết nên hỏi rằng em có biết được không, nhưng cô chắc rằng Henry sẽ không nói.
-Anh có đề án mới phải đi công tác ở LonDon nữa tháng không tiện về._Tránh để Nguyệt hàm lo nghĩ, anh nói luôn.
Chưa kịp trả lời, Tiểu Nhu sốt sắn giựt lấy điện thoại Nguyệt Hàm:-Thầy Henry, em Tiểu Nhu đây, em rất nhớ …à nhớ cơm thầy nấu, thầy mà không về Nguyệt Hàm kím được người khác nấu thay rồi.
Giọng bên kia liền trở nên lạnh:-Người đó là ai?
-À..thì là cái anh hàng…
--Phựt—
Nguyệt Hàm vội giựt lại, lên tiếng:-Đừng nghe con nhỏ này nói bậy, làm gì có ai thay thế được đầu bếp gia đình của chúng ta chứ, Thầy Henry à chú ý sức khỏe không cần lo, em có thể tự chăm sóc được, hôm đó em sẽ đi cùng Tiểu Nhu tái khám, không nói nữa, em buồn ngủ rồi.Tạm biệt hẹn gặp lại.
--Tít—
Tặng cho Tiểu Nhu cái lườm thâm thù đại hãi. Cô cuối cùng ném cô bạn ra khỏi phòng cho yên tĩnh.
Cô xém chút đã quên mất mình có bệnh, lâu như vậy bệnh không tái phát hẳn là đã khỏi rồi, lần này đi tái khám cô hi vọng sẽ không khiến cho Henry phải lo lắng. Nằm ngửa ra giường, đôi mắt cô trở nên mông lung vô tận.
Cô chỉ biết 3 năm trước cô gặp tai nạn rơi từ núi xuống không chết, May mắn kí ức của cô không mất, đúng ra là những thứ cô nhớ đều là vui vẻ không có hình ảnh đau buồn nào trong suốt 26 năm qua, cô cho rằng mình thật may mắn, nhưng khi ghép chúng lại giống như một bức tranh bị thiếu đi vài chỗ, làm thế nào cũng không khớp, từ lúc Henry bảo năm đó cô đi leo núi với trường cuối cấp phổ thông, không may bị rới xuống vức, bất tỉnh đến suốt 3 năm nên những năm tháng đó cô chẳng có gì để nhớ, chỉ biết cô đã bỏ lỡ chừng ấy năm đại học, đến 26 tuổi vẫn chưa tốt nghiệp và đi làm.
Khi tỉnh dậy, cô vẫn cho rằng mình vẫn là một học sinh cấp ba. Cô chỉ nhớ, ba mẹ cô mất sớm lại không rõ vì sao họ mất, người ta bảo vì cô lúc đó quá nhỏ nên không nhớ chỉ là do tại nạn xe và cô được đưa vào cô nhi viện, nhưng những hình ảnh bạn bè trong cô nhi viện lại không có, chỉ nhớ có một sơ rất thương cô nhưng rồi cô vì muốn đỡ gánh nặng khi 16 đã dọn ra ngoài thuê nhà trọ và làm chui vì không đủ tuổi. Rõ ràng đó nhưng không hẳn mơ hồ. Nghe qua thì thăng trầm nhưng nhớ lại đó chẳng phải điều gì làm cô buồn sâu sắc, cô vẫn thấy vui vẻ lạc quan.
Bây giờ có muốn tìm kiếm mạnh vụn cũng không được, bác sĩ bão não bộ cô bị tỗn thương rất nặng, máu bàm đè lên dây thần kinh nếu nó không tan mà ngày càng lan nguy cơ chết rất lớn. Lúc tỉnh dậy đầu cô hay đau đến vỡ mạnh lần nào cũng khóc ôm đầu đến ngất, gần đay đã 2 tháng rồi triệu chứng này cũng không xuất hiện. nhưng lần nào tái khám lòng cô cũng có chút lơ sợ.
-----------------
Sân trường đại học YY
-Có hàng chưa?_Giọng nam có vẻ cảnh giác, nghe qua rất khẽ.
Một người nữ tóc tai sành điệu chân nhúng nhúng theo nhịp, vẻ lơ đễnh hơn.:-Ở đây không có ai, anh sợ gì chứ?
-Khẽ tiếng, sân trường giờ này biết đâu có người.
-Shit! Nghe này. Nơi đông người nhất chính là nơi cỏ mọc. Khi tiếng chuông báo hệu cũng là lúc kết thúc
Nói một cáu ám chỉ, người nghe mắt căng thẳng gật đầu.
-Ngày mai?
Người phụ nữ ranh ma mĩm cười nhưng không đáp. Cảm thấy mặt tên kia có phần hơi tái, liền cong khóe mắt trêu chọc:-Sợ tè ra quần rồi sau, yên tâm lần này nữa người có thể tự do.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]