Chương trước
Chương sau
Cả đám người hò reo:-MAU CHO CHÚNG TÔI XEM ĐI.

-PHẢI RỒI, CÓ NGON THÌ LẤY RA

-NHÌN MẤY CÔ EM MẪU GIÁO NÀY THÌ HẲN NÓI BỪA RỒI.

-CÓ KHÔNG HẢ?

-….

Nắm tay bốp chặc, phóng lao thì theo lao cô dỏng dạc nói:-CÓ, DĨ NHIÊN CÓ, NHƯNG NƠI ĐÂY ĐÔNG NHƯ VẬY ĐÂU THỂ CHO MỌI NGƯỜI XEM CỦA CHÙA.

Dứt khoác hai cô hai có hình xăm lên tiếng:-Vậy mau cởi ra.

Hai cô kia chắc đoán được Nguyệt hàm đang nói dối lừa họ, nên muốn dồn cô vào đường cùng, dù thế nào hôm nay cũng khó thoát được nơi đây,

Giọng Nguyệt Hàm trở nên run rãy:-Ở…sau lưng..không xem được.

Tiểu nhu nghĩ Nguyệt hàm sợ quá mà nói bừa, mắt nhấm lại không dám nhìn, ghi sẳn hai chữ chết chắc.:-Thật xin lỗi, chúng tôi đến nhầm chỗ, cô bạn này ham vui, mọi người đừng xem là thật, chúng tôi sẽ đi khỏi đây ngay.

Lôi kéo Nguyệt hà có ý bỏ chạy, giọng xuống nước xuề xòa.

Dĩ nhiên dối phương không dễ buông tha, Cô gái xăm hình con rết hun hăn bước đến nắm mạnh Nguyệt hàm giựt khỏi tay Tiểu Nhu ra:-Để xem mày con dám nói dối!

---PHỨT---XOẸT---

Nguyệt Hàm hoảng mà vùng ra lại không kịp, bị hai người từ đâu giữ chặt tay không để cô phản kích, Cô gái hình con rết ngang nhiên nắm xé toạt áo sau lưng Nguyệt hàm.

Tiểu Nhu khóc lóc sợ hãi gào lớn:-Đừng mà!

Cả đám đột nhiên trố mắt nhìn rồi im bặt, không gian như đứng khựng lại. Tấm lưng Nguyệt Hàm lồ lộ ra ánh sáng đèn vàng. Hai cô gái kia và Tiểu Nhu há miệng lớn kinh ngạc;-Hớ--

Dướng ánh đèn vàng rọ xuống nước da trắng gần nổi bật, một đôi cánh đen lớn mạnh mẽ vô cùng tinh tế làm lóa mắt người nhìn, từng đường xăm rất đẹp đẽ thanh đạm rất sống động, dường như họ nhìn thấy đôi cánh đen có ma lực đập cánh.

Lấp bấp không nói ra lời, Tiểu Nhu cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài của mình chạy tới che lưng Nguyệt hàm lại:-Nguyệt..Hàm…cậu..không sao chứ!

-RẤT ĐẸP!

--HÚ…NGHỆ THUẬT LÀ ĐÂY RỒI..

-CÔ EM ĐẸP LẮM!

-HÚ..HÚ..TUYỆT..TUYỆT

Bọn họ lại hò reo ầm ĩ trở lại, khiến hai cô gái kia sững sờ mới tỉnh ra nhìn Nguyệt hàm bằng đôi mắt kì lạ.

-Được, còn đua xe, cô có dám thách đấu với tôi._Cô gái xăm bò cạp nghiến răng, mắt ngờ vực.

Tiểu Nhu và Nguyệt hàm cùng một lúc ghía qua hàng xe hùng hồn kiêu sa đằng trước, nuốt nước bọt.

-Cậu làm được không, có biết chạy không đấy!

Trông con mắt Tiểu Nhu lúc này, Nguyệt hàm đã trở thành đấng cứu tinh, xem qua hình xăm của Nguyệt hàm, lòng Tiểu Nhu có chút tự tin ngay sau đó bị một câu dập tắt lụi tàn hy vọng.

-Không biết!

-Cậu..không biết, đừng đùa chứ!

-Dám không?

-Dám!

Nguyệt Hàm hít mạnh rời thở ra, đôi chân phần nặng nề. Liều mạng rồi thì không còn cách nào khác.

Sau khi được chuẩn bị xe. Thay trang phục đua, cô cầm nón bão hiểm đứng bên chiếc mô tô phân khối lớn thầm nghĩ “Con chó sắc này có gì hay ho”. Thấy vẻ mặt ngờ nghệch, cô gái bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, môi cười đắc ý nói vài câu.

-Sao biết không, MTT Turbine Superbike còn được biết đến với cái tên Y2K Turbine SUPERBIKE, là chiếc mô tô thứ hai trên thế giới được trang bị động cơ có tua-bin (loại Rolls-Royce Allison 250) cho công suất tối đa 320 mã lực và tốc độ tối đa lên đến 365 km/h.

Chiếc siêu mô tô này đã từng được sách kỷ lục thế giới Guiness ghi nhận là mẫu mô tô thương mại mạnh mẽ và đắt nhất thế giới. Khối động cơ sử dụng tua-bin gas của chiếc mô tô này hoàn toàn khác so với loại động cơ phản lực thường được gắn vào những chiếc xe độ hiện nay, nó sử dụng loại nhiên liệu kerozin như trên máy bay với giá bán siêu đắt là 175.000 USD. SỢ RỒI À NHÓC CON!

Đánh cho nụ cười kinh khi, cô ta mang sự thách thức, Nguyệt hàm được phổ cập kiến thức xong thì trong não Nguyệt Hàm chỉ còn lưu lại trong đầu mỗi cái giá tiền 175.000USD. “Cái đóng sắc này cũng giá trị như vậy sao, có mang cái kính xe về cũng bán được bộn tiền nhỉ”

Tiếng reo hò náo nhiệt, mấy cô gái thoát ý cũng phấn kích lắc lư. Nguyệt Hàm tay rịn đầy mồ hôi lạnh, bên ngoài mặc bộ quần áo da đen nóng bức, cô khó chịu vặn vẹo người.

Giật mình bởi tiếng thét của Tiểu Nhu phía sau:-Nguyệt hàm, cố lên, cẩn thận đó, không được thì bỏ cuộc đi

Lòng thầm chửi rủa, chẳng có con bạn nào chó má như thế, chưa đua đã bảo thua. Đúng là lòng hoang mang vô bờ bến, chân nhấc không nổi khi đối phương bên kia đã leo lên rồ ga.

--Bửww..Bừm..

Nhìn chiếc xe bên kia đã xoay đến chóng mặt, cát bụi bay mịt mù. Cô cũng thất kinh hồn vía, không chú ý phía trên cao bên trên hằng ghế trường đua, có một người đàn ông được gọi là Vương Đế đã lộ diện.

Người đó âm thầm ngồi xuống, thần thái uy lực ánh nhìn lạnh toát buốt người, đôi mắt chiếu xuống dưới cất giọng âm trầm:-Bọn họ có chuyện gì?

Thuộc hạ kế bên kính cẩn cúi người:-Thưa Thiếu chủ, được biết cô gái tên Độc Tỷ cùng cô gái không rõ danh tính đang thách thức cuộc đua., Độc Tỷ muốn vạch mặt cô ta khi trà trộn vào hội bọn họ. Xem ra cô gái nhỏ kia hông biết sử dụng xe mô tô, hắn sẽ bị lộ thôi.

Đôi mắt nhíp lại, hưởng thụ ngắm nhìn thân ảnh nhỏ đang đứng bất động bên chiếc ô tô lớn. Nụ cười ma mị ẩn hiện, có phần thích thú:-Đúng là hôm nay rất vui. Xém chút đã bỏ mất phần hay.

Ở dưới Nguyệt hàm sững sờ trân trân không biết làm sao leo lên chống nổi chiếc xe to đùn lù lụ. Giật mình mới hay tiếng thổi còi vang lên ---Oét—

Cái cờ xuất phát đã giơ. Chiếc xe Độc Tỷ đã bắn nhanh như tên lửa. Nguyệt hàm thì vật vả mới bò lên xe, tìm kiếm cách nào cho nó nổ máy.

“Chết tiệt, cái nút nào vậy trời” _Nguyệt Hàm đạp tay vào nón bão hiễm, mồ hôi ướt mem.

Xung quang kịch liệt chửi bới vì cô vẫn chưa chạy. Bấm đại cái nút đề tiếng xe vừa rống lên, làm cô sợ xanh mặt—AA…

--Bừwww---

--Kịch—Két—

Chưa kịp vui mừng xe bắt đầu chạy, trong lúc lúng túng không biết cách điều khiển bóp nhẹ tay thắng đã giựt khựng xe, Nguyệt Hàm thét lớn kinh hãi, xe ngã xuống. Tiểu Nhu hoang mang lo sợ tim gan nháo nhào cả lên.

-Nguyệt hàm, có ổn không, cẩn thận chút!_Thấp thỏm không yên, Chân theo bản năng muốn phóng vào đường đua giúp đỡ Nguyệt Hàm nhưng bị bọn người kia cản lại.

Lúc này cô mới biết Độc Tỷ đã chạy được một vòng đường còn một vòng nữa là về đích. Tiếng động cơ xe máy vang đến in ỏi nhức đầu óc. Khi ngang qua Nguyệt Hàm Độc Tỷ thách thức nẹt bô gầm vang làm Nguyệt Hàm sợ hãi, cô kìm nén để không khóc trống lên. Nhớ đến bản thân không thể chịu thua, còn cả Tiểu Nhu đang chờ mình, cô cắn răng hít mạnh, chật vật đẩy xe lên.

-NGUYỆT HÀM CỐ LÊN, ĐỨNG LÊN ĐI…NGUYỆT HÀM CỐ LÊN:--Tiểu Nhu rống lớn, cố át lấy mấy chục tiếng người đang gào thét tên Độc Tỷ.

Bất chợt điện thoại rung, Tiểu Nhu đang giữu điện thoại Nguyệt Hàm thấy số lạ gọi, không biết nên nghe hay không, nhưng thế nào cũng muốn có ai tới cứu, nghĩ rồi vội bật máy lên.

-----HÚ..HÚ..HÚ…

Cuối cùng người về đích chính là Độc Tỷ,cô ta đắc ý vỡ mũ bảo hiểm đến gần, mắt gian tà:-Không biết đua xe còn tới đây giả thần giả thánh, A Tam mang xích đến.

-Khoan đã, dù tôi đã thua, nhưng chẳng phải muốn kiểm tra tôi biết lái mô tô hay không sao, chỉ cần tôi chạy được là được rồi._Cả thở cũng khó khăn, nghe từ “dây xích” não bộ liền chấn động mạnh mà hoạt động nhanh.

Cô nhanh chóng lên xe, mắt đâm đâm tia đỏ quyết chí, lòng lẩm bẩm:-Chết sớm đầu thai sớm thôi. Nguyệt Hàm mày làm được.

Nhắm híp mắt lấy tinh thần, tay ga rồ mạnh.—AAAA—

Phía trên từ đầu tới cuối đã thu lại toàn bộ cảnh, thân ảnh người đàn ông tao nhã chân bắt chéo thả lỏng, miệng cười lắc đầu:-Cô đang diễn hay là thật đây Trịnh Nguyệt Hàm!

Bỡi trong trí nhớ người đàn ông này, Trịnh Nguyệt Hàm chính là người ghiện mô tô, cô ta điên cuồng trên xa lộ, nếu may mắn có dịp nhìn thấy bộ dạng cô ta điều khiển mô tô điêu luyện và đẹp mắt thì cỡ kĩ thuật của Độc Tỷ chỉ là hàng tép con. Không ngờ hôm nay cả chiếc xe cũng chống không vững, thật đúng là chuyện buồn cười khó coi.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa--Rầm---

-Ư..Ai da…

-NGUYỆT HÀM…NGUYỆT HÀM CẬU LÀM SAO RỒI!

Chạy bán mạng được một vòng, dùng tốc độ chỉ kịp chiếc honđa thông thường, tay cầm không cách nào điều khiển nổi lúc bo cua vòng tròn lệch đường ,xe chao đảo đẩy ngã xuống, cả chiếc xe đè lên chân cô đau đớn tưởng đã gãy.

Tiểu Nhu bất chấp chạy ào xuống đường đua, kéo Nguyệt Hàm ra khỏi. Hoảng sợ chưa hết bị bọn người kia làm khó dễ.:-Không được thì đừng ngoan cố, coi nhưu cho cô thêm cơ hội chơi LSD.

Mắt hai cô gái kia nhìn nhau tà ám, giở nụ cười gian xảo.

Chân cô bị thương nên đi khó khăn, phải nhờ người đỡ vào trong. Tiếp túc bất ngờ hơn chính là họ đưa ra cho cô những hình vuông nhỏ xíu, hình thù sặc sỡ.

-Dám chơi hết chất thức thần này chúng tôi sẽ bỏ qua. Bỏ lên lưỡi đi.

Dân ăn chơi biết rõ đây là dạng ma túy gây ão giác, dù không ghiện nhưng thử qua sẽ bị ảo giác vui vẻ đó mà lụy. Bây giờ họ đưa không chỉ hai miếng LSD mà rất nhiều. “Có phải muốn giết chết người hay không đây hả, đám cặn bã xấu xa”

Ở phía sau Tiểu Nhu lắc đầu lia lịa, khóc lóc:-NGUYỆT HÀM, ĐỪNG NGHE BỌN HỌ, SẼ CHẾT THẬT ĐÓ.

Móng tay bấm vào lòng bàn tay để giữ sự tỉnh táo, đầu tê buốt, Nguyệt Hàm mắng người cũng không nổi. Tay run rãy cầm lấy miếng dán nhỏ xíu.

Cô chậm chạp đề phòng nhìn xung quanh, tay chừng chừ đưa dần lên miệng. Không ngờ có một kẻ lạ xuất hiện.

-Có phải em chán sống rồi!

Âm thanh lạnh như hàn băng muốn đông chết người, mọi người hoang mang nhìn lại nơi phát ra tiếng, không chỉ bị ngạc nhiên vì có kẻ đột ngột xuất hiện mà bỡi khí chất tỏa ra từ người này vừa nguy hiểm lại có uy lực hắc ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.