Thấy cô ngắm nhìn, hắn quay đi lại thấy vết máu còn động nơi vách tường xanh bị nứt.:-Không có, mới đứt tay thôi.
Nguyệt Hàm vội để thức ăn xuống, giựt lấy tay Dương Vĩ, hành động vô thức làm hắn ngạc nhiên nhưng vẫn không biểu cảm.
-Không sao chứ, tay anh…mô bàn tay chảy máu rồi. Anh đánh nhau với ai nữa vậy?
Giọng điệu quan tâm, có phần kích động một chút, ánh mắt ngẩn ngơ quan sát gương mặt hắn xem có chút vết tích nào nữa không. Ai biết được, bắt gặp được đôi mắt phản chiếu ánh chiều tà mang sự cuồng nhiệt đốt nóng hai má cô đến ửng đỏ.
Yên lặng để cho đụng chạm cầm tay hắn băng bó cẩn thận, đôi tay cô mềm nhỏ làm lòng hắn gợn sóng lăn tăn, sự mệt mỏi kiệt sức cũng bị sự ấm áp trong lòng mà che lấp.
-Phải rồi, lần trước anh bị bắt hít cocain nhiều như vậy, có phải sẽ bị nghiện luôn không. Có nên đi bác sĩ kiểm tra hay không?
Cô vô thức hỏi không có ý tứ gì ngoài quan tâm. Dương Vĩ ại bị nói trúng tim đen nên cơ thể đông cứng, đôi mắt khẽ động:-Không bị sao cả. Không cần lo.
Hơi có phần hốt hoảng, Nguyệt hàm ngẩn mặt lên phản bác:-Ai bảo tôi lo anh, chỉ là không muốn phải chịu trách nhiệm với anh đâu.
Hắn không thèm đáp, liếc qua tô canh và bát cơm nóng trên bàn:-Hôm qua không phải bảo không cần qua nhà nấu cơm sao.
-Tôi chỉ bảo anh không cần nấu, tôi sẽ nấu đem qua. Dù sao anh cũng cứu mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mang-co-thuoc-ve-toi/2160985/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.