“Pháp vật Thiên phú nhị giai ư? Tất nhiên là có, hơn nữa còn có đến ba món. Nhưng vi huynh khuyên sư đệ một câu, tốt nhất đừng chọn.”
Lão giả áo xám nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái, mở miệng khuyên bảo.
“Ồ? Là vì sao? Chẳng lẽ pháp thuật Thiên phú nhị giai có vấn đề gì sao?” Vương Vũ nghi hoặc hỏi lại.
“Vi huynh biết sư đệ từ thời Luyện Khí đã có thể lĩnh ngộ được pháp thuật Hỏa Viêm Tráo mang mười hai đạo linh văn, thiên tư đương nhiên bất phàm, thần thức cũng vượt xa người thường. Nhưng pháp văn đồ của pháp thuật nhất giai nhiều nhất chỉ có mười hai đạo linh văn, còn pháp văn đồ của pháp thuật nhị giai thì ít cũng phải ba bốn mươi, nhiều thì đến sáu bảy mươi đạo. Pháp thuật Thiên phú lại càng huyền ảo thâm sâu. Cho dù thần thức sau khi Trúc Cơ mạnh hơn nhiều so với thời Luyện Khí, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng lĩnh ngộ được.
Pháp thuật Thiên phú nhất giai, còn có đệ tử thời Luyện Khí từng lĩnh ngộ được, nhưng ba loại Thiên phú pháp thuật được nội các lưu giữ này, cho tới nay chưa từng có một tu sĩ Trúc Cơ nào lĩnh ngộ thành công. Trái lại, những pháp thuật nhị giai thông thường, pháp văn đồ đều là sự chồng ghép và dung hợp từ pháp văn nhất giai, nên lĩnh ngộ cũng dễ hơn một chút, tất nhiên là chỉ so sánh tương đối mà thôi.
Hơn nữa, muốn đổi pháp thuật nhị giai, linh thạch cần dùng gần như gấp mười lần pháp thuật nhất giai, còn cần thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lo-tien-tung-c/4722717/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.