“Không cần nghĩ đến việc dùng pháp thuật. Ta đã thử qua rồi, nơi đây pháp trận tựa hồ bao hàm cấm pháp cấm chế trong truyền thuyết. Trừ phi cảnh giới pháp lực cao hơn so với trận pháp sư đã bố trí trận này, bằng không thì vô pháp thi triển pháp thuật. Thậm chí, pháp khí cũng không thể bổ sung pháp thuật.” Một bên khác, lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Tây Môn Mi.
Tiếp theo, liền thấy nàng từ lòng ngực lấy ra một chuôi đoản nhận pháp khí, trực tiếp đi cắt những dây leo trên tường đá.
“Thì ra là thế.”
Vương Vũ bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ nghĩ một chút, cũng không lấy ra pháp khí gì, mà trực tiếp khẽ động cánh tay. Hai tay hắn giống như hai chuôi thiết câu, trực tiếp xé kéo xuống những dây leo trên vách tường.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã thanh lý sạch sẽ toàn bộ dây leo trên hai mặt vách tường phụ cận, lộ ra những phù điêu đồ án vốn bị che khuất bên trong, tổng cộng có bốn bức.
Vương Vũ thụt lùi mấy bước, quan sát qua từng cái, trên mặt dần lộ ra biểu tình trầm tư.
Bức phù điêu thứ nhất khắc họa một con cự đại tri chu, đang ở đáy một miệng giếng cạn, đối diện với vầng trăng tròn trên miệng giếng, phun nuốt từng sợi vụ khí.
Bức phù điêu thứ hai vẫn là con cự đại tri chu kia, chỉ là lúc này nó đã đi tới mặt đất phía trên, đang giương nanh múa vuốt, miệng phun tơ võng, đối đầu với một trung niên tăng nhân chân đạp thiền trượng, đứng trên không trung.
Vị tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lo-tien-tung-c/4712035/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.