“Các ngươi vội cái gì? Ngụy sư tổ cũng đâu chỉ có Ngụy sư đệ là hậu nhân duy nhất. Chẳng qua Ngụy sư đệ tư chất không tệ, được sư tổ lão nhân gia đặc biệt coi trọng mà thôi. Huống hồ chuyện này chưa chắc đã không có cách bổ cứu.” Tên thư sinh khoảng ba mươi tuổi kia, đột nhiên lên tiếng khiển trách đám đồng môn Ma La Tông bên cạnh.
“Triệu sư huynh, ý huynh nói bổ cứu thủ đoạn là...?” Nghe lời này, những người khác ánh mắt đầy kinh hỉ nhìn sang, có người không nhịn được truy vấn.
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tìm ra hung thủ sát hại Ngụy sư đệ!
Dẫu Ngụy sư đệ đã ngộ hại, nhưng nếu có thể mang đầu hung thủ về gặp sư tổ lão nhân gia, chúng ta dù phải chịu trách nhiệm, nhưng cũng đủ làm sư tổ nguôi giận quá nửa. Khi đó, tính mạng của chúng ta hơn phân nửa không còn nguy hiểm.
Vì vậy, hiện tại không phải lúc ngồi đây than thở. Thay vào đó, hãy tranh thủ thời gian tìm kiếm vết tích hung thủ gần đây, tốt nhất xác định được thân phận hắn, rồi xem hắn chạy về hướng nào. Đó mới là chính sự.” Triệu sư huynh ánh mắt sắc bén, quét qua đám người bên cạnh, dứt lời đầy quyết đoán.
“Triệu sư huynh nói chí phải! Nhanh chóng tản ra, tìm manh mối quanh đây. Chúng ta tới nhanh như vậy, kẻ kia hơn phân nửa chưa kịp đi xa, có khi còn đang trốn quanh đây!” Nghe xong, mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức giải tán, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Có người vung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lo-tien-tung-c/4711962/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.