“Vị đại ca này, ngươi có quen biết cha mẹ ta không? Ta... Ta sẽ không giống như vị đại ca vừa rồi, bỗng nhiên biến mất chứ?” Vương Thiết Trụ đột nhiên cà lăm, hướng Vương Vũ truy vấn.
“Ta đích xác quen biết cha mẹ ngươi, thậm chí còn quen cả ca ngươi. Ta kỳ thực từng sống tại Vương Gia Thôn. Ngươi cứ gọi ta một tiếng Vương đại ca là được. Còn việc ngươi có biến mất như người vừa rồi hay không, ta cần hỏi ngươi mấy câu trước, sau đó mới có thể biết được.” Vương Vũ nhìn thiếu niên với khuôn mặt quen thuộc, hòa nhã đáp lời.
“Nguyên lai Vương đại ca cũng từng đến Vương Gia Thôn! Tốt quá rồi, ngươi có vấn đề gì thì cứ hỏi. Ta nhất định sẽ trả lời.” Thiếu niên nghe vậy thì đại hỉ, như thể tìm được cọng rơm cứu mạng, vỗ ngực cam đoan.
Helena chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười.
“Thiết Trụ, ngươi còn nhớ rõ làm sao mà đến được chỗ đen thùi lùi vừa rồi không?” Vương Vũ mở miệng, liền hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nhớ là mình đang ngủ say trong căn nhà, tỉnh dậy thì đã ở nơi đó rồi.” Vương Thiết Trụ hiển nhiên ám ảnh với không gian hắc ám trong khoang trò chơi, vừa nghe đến vấn đề, sắc mặt liền trắng bệch.
“Ngươi đang ngủ trong nhà nào, nhà ở Vương Gia Thôn sao?” Vương Vũ nhíu mày, hỏi tiếp.
“Không phải, ta gần đây ngủ trong một căn nhà làm bằng đá.” Vương Thiết Trụ nghe hỏi, lập tức lắc đầu.
“Nhà làm bằng đá? Ngươi nói là căn nhà trên vách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lo-tien-tung-c/4711878/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.