Đinh Vũ mở mắt trong cơn đau đầu dữ dội, trước mắt hắn là mái nhà cũ kỹ được chống đỡ bởi những thanh xà thô kệch, trên người còn đắp tấm chăn bông đen vàng đầy miếng vá. Khắp nơi phảng phất mùi ẩm mốc, đồng thời cổ họng hắn khô khốc, cơ thể mỏi nhừ, như thể chỉ cần cử động một chút cũng cực kỳ khó khăn.
Hắn nhếch miệng, cố gắng nghiêng đầu, nhìn quanh phòng.
Đó là một căn nhà gỗ nhỏ, bốn bức tường đều đã vá chằng vá đụp, có vài chỗ gió lùa vào. Ngoài chiếc giường trải đầy rơm khô mà hắn đang nằm, trong phòng không còn bất cứ thứ gì khác.
Đây là đâu? Đinh Vũ ngơ ngác một lúc lâu mới dần nhớ lại điều gì đó. Mặc kệ cơ thể khó chịu, hắn cố gắng ngồi dậy và giơ cánh tay lên.
Đó là một cánh tay gầy guộc đen đúa, trông lạ lẫm nhưng lại có chút quen thuộc.
“Không thể nào...”
Đinh Vũ rên rỉ.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ quấn khăn hoa, mặc váy vải thô màu xám bước vào. Thấy Đinh Vũ tỉnh dậy, bà hét lên: "Trụ Tử!", rồi lao đến ôm chặt lấy hắn, bật khóc nức nở.
Cơ thể Đinh Vũ cứng đờ trong vòng tay của người phụ nữ. Cảm nhận hai giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ mình, hắn theo bản năng thốt lên: "Mẹ ơi", rồi vùng khỏi vòng tay bà, ôm đầu và bắt đầu co giật trên giường, trông như thể đau khổ tột cùng.
"Trụ Tử, con sao vậy?" Người phụ nữ kinh hãi kêu lên.
Trước khi Đinh Vũ kịp bất tỉnh, hắn mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lo-tien-tung-c/4711801/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.