Dưới ánh mặt trời của một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, một tiểu cô nương bị tuyết bao phủ khắp người. Nàng được một lão gia gia nhặt về nuôi đặt tên là Bạch Linh Tuyết. Ngày đó vì bị đứng quá lâu trong tuyết lạnh nên hiện tại khuôn mặt của nàng không thể biểu lộ bất cứ tình cảm gì được. Thật tội cho cô gái đó.
Dù cố cười nhưng cô vẫn không biểu lộ được sự duyên dáng mà còn khiến người khác chạy mất hồn. Trong một lần trò chuyện cùng nô tì bỗng một giọng cười của một thiếu niên vang lên. Thì ra anh ta cười bởi sự ngu ngốc của cô khi tin lời của lão sư phụ cô. Nhưng người này lại chính là sư huynh Minh Nhật anh đã nhìn thấu tâm tư của anh lại khiến anh thấy thích thú vì cô.
Từ ngày gặp mặt ấy mỗi lần hắn và nàng tình cờ gặp lại, nàng luôn luôn tỏ rõ địch ý với hắn. Ngày ấy hắn khi biết được lão già kia dùng dược với nàng hắn biết nàng sẽ không tin hắn nên đã đánh tráo thuốc nhưng vì lượng thuốc trước đó nàng uống khá nhiều nên ánh mắt mới sắc lạnh như hiện tại. Chẳng biết từ khi nào hắn lại đem lòng yêu mến cô mà còn tìm khắp nơi tìm người chữa trị cho Linh Tuyết. Liệu sau khi được chữa khỏi bệnh cô có cảm tạ mà yêu anh không?