Chương trước
Chương sau
Sáng sớm , khi phía chân trời vẫn còn là một mảnh hắc ám, Estes đã tỉnh dậy. Cậu đi vào phòng bếp, dưới sự trợ giúp của Carlos đem tất cả nguyên liệu trong kho lạnh ra nấu thành mấy món ngon rồi lại bỏ những món đó vào hộp giữ ấm cho vào túi đeo chéo.

“Lúc nào thì Aggreko sẽ đến?” một bên ăn nho, một bên hỏi Carlos đang đứng ở phía sau.

Hôm nay chính là ngày cử hành lễ trưởng thành, Carlos lại không có hộ chiếu cũng không có xe cho nên bọn họ đành phải nhờ Aggreko đưa tới địa điểm tổ chức.

Carlos đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn ra phòng khách, lần đầu tiên hắn phát hiện ra nhà của hắn thì ra lớn tới như vậy. Nhìn không gian trống rỗng trước mặt quả thật đủ một con voi chui vào nhảy một điệu Clacket.

Từ tối hôm trước, Estes đã đem tất cả mọi thứ có thể chuyển đi đều nhét hết vào túi mà lúc này cậu cũng đang ở trong phòng bếp thu thập nốt đồ đạc trong đấy.

Quả thực so với châu chấu quá cảnh còn muốn sạch sẽ hơn ( châu chấu quá cảnh = biết nạn châu chấu không? Cả đàn bay qua cánh đồng nào là cánh đồng ấy nhẵn nhụi a)

Nghĩ như vậy Carlos một bên giúp Estes đem tủ bát dỡ xuống một bên hồi đáp :

“Anh không kêu hắn qua đây. chúng ta sẽ trực tiếp đi qua nhà hắn luôn”

Tình huống trong phòng lúc này căn bản là không thể để cho người ngoài nhìn thấy, còn về phần bọn họ rời đi rồi Aggreko tới đây sẽ có cái loại phản ứng gì thì cũng không phải là điều Carlos cần phải bận tâm =)))))))))))

Dù sao lúc đó bọn họ cũng đã không còn ở đây nữa rồi.

“Vậy khi nào chúng ta qua đó? Không phải hắn nói muốn đi đón Cattleya cùng đi sao?”

Lại cắn một miếng trứng luộc mỹ vị, Estes đem một nửa còn lại nhét vào miệng Carlos. Sau đó chính mình lại lấy một quả khác ra ăn tiếp. Nhai nửa quả trứng ở trong miệng, Carlos đem tủ bát đặt xuống , một bên thuận tiện cho Estes nhét vào túi .

“Hắn muốn vậy cũng phải xem người nhà có đồng ý hay không đã chứ. Đệ đệ của Cattleya năm nay vừa tới tuổi trưởng thành nên lễ trưởng thành năm nay cả nhà họ sẽ cùng đi”

Nói cách khác Cattleya không thể cùng bọn họ đồng hành. Có chút tiếc nuối gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé của Estes đụng vào tủ bát trước mặt , cái tủ cồng kềnh đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi .

“Lễ trưởng thành sẽ cử hành trong bao lâu? Săn thú thì hẳn là mất không ít thời gian nhỉ?”

“Ân, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mấy tiểu thú nhân này tiến vào rừng rậm mà. Hơn nữa địa điểm tổ chức cách rừng rậm một đoạn không tính là ngắn, những lần đi săn trước đây cũng đều tốn không ít thời gian cho nên thời gian kết thúc khảo nghiệm được quyết định là trước khi trời tối ngày hôm sau. Đến lúc đó , những tiểu thú nhân đã vượt qua khảo nghiệm sẽ dưới sự chúc phúc của tất cả các thú nhân khác đồng thời nhận sự kiểm tra của tế tự để nhìn xem trong số họ có ai là “Người thừa kế” hay không. Bởi vậy chúng ta đại khái sẽ phải ở lại đó hai buổi tối”

Estes sửng sốt :

“Ở lại chỗ kia? Là cái trạm tiếp viện hoang mà lần trước chúng ta đi qua nhìn thấy sao?”

Cậu còn tưởng là nhiều nhất cũng chỉ tốn một ngày thôi chứ !

“Không phải, khu nghỉ ngơi được tạm thời thành lập. Chỉ cần đặt phí trước là có thể ở. Bất quá bình thường cũng không có người nào chọn ở trong đó đâu”

” Em hiểu rồi, vậy chúng ta đi tìm tên ngốc kia đi”

Vỗ vỗ mấy vụn thức ăn trên tay , Estes nhìn khắp phòng bếp đã rỗng tuếch liền quyết định xuất môn.

” Ân”

Carlos cũng rửa sạch tay, nắm lấy tay Estes ly khai căn nhà hắn từng lớn lên và sống từ thuở nhỏ.

Bọn họ vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Aggreko đang đứng ở trước cổng nhà chờ họ , mà ở trên đường cái cũng đỗ một chiếc xe. Nhìn qua rõ ràng đã chờ rất lâu rồi.

Thấy bọn họ đi ra, Aggreko liền vẫy vẫy tay :

“Các ngươi cũng lâu quá đó , ta phải đến tận đây để đón các ngươi “

Bộ dạng của hắn lười biếng tựa hồ là vì không thể tới đón Cattleya mà vô cùng phiền não.

“Khoảng cách chỉ có vài bước chân thì có gì mà kêu là tiếp đón?”

Ngữ khí của Estes không tốt lắm , trên thực tế thì cậu cũng chưa bao giờ cho Aggreko sắc mặt hòa nhã.

Aggreko sờ sờ cái mũi, biết lúc trước là mình không đúng, bị ghi hận cũng là tự nhiên cho nên hắn từ trước tới giờ đều không so đo thái độ của Estes.

Dù sao cũng là á thú nhân mà, tính tình có kém hơn nữa cũng là tự nhiên thôi.

“Lão sư đâu?” Carlos thấy không khí không tốt lắm liền lên tiếng hỏi.

“Ở trên xe a”

Aggreko chỉ chỉ ghế phụ phía sau. Phụ thân của hắn là trưởng lão nên những dịp như thế này vẫn không thể thiếu mặt được.

“Chúng ta cũng lên xe đi”

Estes còn thực thích cái vị lão thú nhân hòa ái dễ gần kia nên khi nghe xong câu nói của Aggreko liền lôi kéo Carlos đi lên xe.

Cái xe này là dựa theo hình thể của thú nhân mà thiết kế , cho nên không gian bên trong đối với Estes mà nói là phi thường rộng rãi.

“Gabi lão sư”

Estes thật sự không thể xưng hô một vị so với mình còn nhỏ tuổi hơn là “thúc thúc” cho nên cậu liền học theo Carlos cũng gọi lão thú nhân này là “Lão sư”

Lão thú nhân đang ngồi ở trên cái giường nhỏ trong xe, trên người đắp một cái chăn. Thấy Estes lên xe, ông liền hướng hắn cười cười :

“Tới rồi à, nhanh ngồi xuống đi. Chúng ta nên nhanh lên nếu không có thể không tới đúng giờ khai lễ đâu” lão thú nhân là trưởng lão cho nên lúc lễ trưởng thành khai mạc vẫn cần ông trình diện.

Estes chọn vị trí ngồi gần cửa sổ – đó là một cái giường gấp có thể dùng như ghế dựa mà khi cần giường thì chỉ cần ấn nút là có thể mở ra- mà đương nhiên Carlos ngồi ở bên cạnh cậu.

Lúc này, xe có chút rung động. cảnh vật ngoài cửa sổ cũng bắt đầu chậm rãi di động.

Estes xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn thấy không ít chiếc xe cũng muốn ra khỏi thành giống như bọn họ. Lớn nhỏ không đồng nhất mà bộ dạng cũng khác nhau nhưng đại đa số đều là phòng xe.

“Carlos vừa nói đại bộ phận thú nhân không dùng tới khu nghỉ ngơi thành lập tạm thời là bởi vì bọn họ đều ở luôn trong xe của mình sao?” Estes nhìn bên trong xe được trang bị đầy đủ mọi thứ liền thuận miệng hỏi.

“Ân”

Xe theo hàng cứ chậm rãi rời khỏi thành. Estes thì mở to hai mắt đánh giá cảnh sắc bên ngoài.

Cậu vốn tưởng rằng sẽ giống như khi mới tới đây, bên ngoài là mênh mông tuyết trắng. Nhưng không phải vậy, bên ngoài chẳng có bất luận cái gì chỉ là một mảnh đại địa trụi lủi, bụi mờ mịt hoang vắng tựa như tử địa.

Con đường xe chạy hẳn là đã được rửa sạch, mặt đường có chút ẩm ướt mà hàng xe qua lại bốn phía cũng khiến cho vùng đất hoang vắng này có thêm một tia nhân khí.

“Nàng thực thương tâm….” Estes thì thào tự nói. Thanh âm nhỏ tới mức chỉ có Carlos đang dựa sát vào cậu mới có thể nghe thấy.

“Cái gì?”

“Nàng đang khóc, vẫn khóc thật lâu….” đã không có tuyết trắng bao trùm, Estes tựa như có thể nghe thấy tiếng khóc của mảnh đất này. Nàng dưỡng dục nhân loại không cần hồi báo ấy vậy mà kết quả lại biến thành xấu xí như vậy, nàng sao có thể không khóc đây?

Estes vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng thổ địa cũng có sinh mệnh riêng, tuy bọn họ không thể câu thông nhưng phân bi ai này lại có thể trong một giây đó rơi vào đáy lòng của cậu cũng khiến tâm tình của cậu trầm xuống.

Carlos không hiểu được ý tứ của Estes cho nên hắn cũng không biết nên nói cái gì cũng chỉ có thể yên lặng vươn tay bao lấy cậu, trở thành chỗ dựa cho cậu.

Thật lâu sau Estes mới quay đầu , dùng một đôi mắt đã phiếm đỏ nhìn hắn :

“Carlos. nếu bọn họ tới tìm em. anh có thể theo em cùng trở về được không?”

Đúng, quay lại Vương Quốc Đồng Thoại, Estes vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng tộc nhân của cậu sẽ tìm được cậu cũng tựa như những đồng bạn đã từng lạc đường trước đây vậy.

Cậu có dự cảm, ngày đó sắp đến rồi.

Mà trực giác của tiểu tinh linh luôn thực chuẩn xác, bởi vì bọn họ mỗi người đều có tinh thần lực vô cùng cao.

Cánh tay Calos đang ôm cậu cứng ngắc lại một chút nhưng cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của cậu hắn vẫn mở miệng :

“Em ở đâu thì anh sẽ ở đấy”

“Ân !”

Estes nở nụ cười, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão thú nhân lại phát hiện đối phương đã nghiêng đầu ngồi trên ghế ngủ say. Cậu lại quay đầu nhìn Carlos .

“Anh giúp em mở cửa sổ ra một chút có được không?” cửa sổ ở đây thiết kế thực xảo diệu , lấy độ cao của cậu thì thật sự khó mà mở được.

“Bên ngoài gió rất lớn” Carlos cau mày không đồng ý.

“Không có việc gì , chỉ một chút thôi” Estes giơ tay làm ra khoảng cách cỡ một nắm tay.

Tuy rằng không ủng hộ nhưng Carlos cuối cùng vẫn phải giúp cậu mở cửa sổ ra.

Khi gió lạnh quất vào trong xe, Estes nhịn không được đánh cái rùng mình, run rẩy trốn vào trong lòng Carlos. Cơn gió này cũng quá mạnh a ! Chỉ mở ra một chút khe hở liền cơ hồ đem toàn bộ độ ấm trong xe thổi bay biến.

“Vẫn nên đóng lại đi?”

Carlos nhìn bộ dạng không dễ chịu lắm của cậu liền nói . Gió tự nhiên cũng không phải loại gió ở trong Mông Tát có thể so sánh được. Loại này chính là có thể quất vào mặt người tới mức huyết nhục mơ hồ a, nhóc con kia làm sao mà chịu được đây?

“Không có việc gì, không có việc gì, mở trong chốc lát thôi mà ” Mặc dù đang phát run, nhưng Estes vẫn không đồng ý với hắn.

Lại quay đầu nhìn nhìn lão thú nhân, không có tỉnh, tựa hồ bởi vì đang ngủ lại cảm giác được hàn ý, lão thú nhân liền thay đổi tư thế, đầu chuyển hướng về phía bên kia.[ tuyệt đối là giả bộ ngủ !]

Nhẹ nhàng thở ra, Estes bắt đầu lục lọi trong túi đeo. Chỉ chốc lát sau cậu liền thật cẩn thận lấy ra một cái túi nhỏ, từ trong đó lấy ra một hạt mầm sáng bóng. Dùng hai tay bao lấy hạt mầm dùng sức xoa nắn.

Từ vị trí của Carlos chỉ có thể nhìn thấy bột phấn thần kỳ màu vàng loang loáng hiện lên trong tay cậu.

Estes dùng sức chà xát thật lâu, dần dần trên trán cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi, sắc mặt cũng không còn hồng nhuận mà chuyển sang tái nhợt .

Carlos giúp cậu lau đi mồ hôi trên trán, trầm mặt nhìn hành động của cậu.

Lại qua một lúc sau, Estes mới đình chỉ hành động ở trong tay. Mở ra hai tay vẫn là hạt giống bình thường không có chút biến hóa nào.

Lẳng lặng nhìn hạt giống trong tay, trong mắt Estes hiện lên luyến tiếc, do dự cùng giãy dụa nhưng cuối cùng cậu vẫn nhắm hai mắt lại đem khỏa mầm kia ném ra ngoài cửa kính xe.

Thị lực cực tốt của Carlos giúp cho hắn có thể nhìn thấy rõ khỏa mầm kia cũng không có bị rơi xuống làn đường xe chạy mà là theo gió phiêu về phương xa.

Estes lại không nhìn xem hạt mầm sẽ bay về phía nào, chỉ thầm ở trong lòng cầu nguyện :

Tinh linh mầm a tinh linh mầm , hy vọng ngươi có thể vì mảng thổ địa tuyệt vọng này mà mang đến một hy vọng mới…..

Lynz: giờ thì hẳn là ai cũng đoán được hạt mầm kia chính là hạt cây mà tiểu tinh linh sinh ra từ hoa của nó đúng không?

Tinh linh trên vai dã thú

Tác giả: Du Du Tiên

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.