Ở trong sa mạc có thể nhìn thấy rất nhiều cây xương rồng bà, hai bên quốc lộ hoang vắng ở nước Mỹ có rất nhiều loại thực vật này. Lá cây của chúng nó thoái hóa thành gai, hơn nữa lại cứng, nước cũng không dễ dàng từ trong thân bốc hơi ra ngoài.
Nhưng mà càng đi sâu vào sa mạc ‘Vong địa’, càng khó phát hiện thực vật, thường là đi ba ngày liền mà chẳng phát hiện được một cây xương rồng bà nào.
Sa mạc ‘Vong địa’ Kotta đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
“Phạm Âm…”
“Hả?” Phạm Âm quay đầu nhìn thiếu nữ đi theo phía sau, cô có vẻ rất mệt mỏi, làn da bởi vì gió cát sa mạc trở nên khô ráp, nổi lên một tầng da chết mỏng, môi cũng lộ ra tái nhợt thiếu nước, nhưng đôi mắt màu lam của cô vẫn động lòng người như cũ, xinh đẹp tựa như tâm của cô.
Dưới ánh trăng công chúa ngồi ở trên lạc đà đến gần Phạm Âm nói: “Còn bao lâu mới có thể ra khỏi sa mạc vậy?”
“Tình hình này đại khái còn khoảng mười ngày, kiên trì một chút nữa.” Phạm Âm khích lệ công chúa như vậy.
Công chúa Letty cúi đầu nói: “Phạm Âm… Thực ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi…” Do dự một lúc lâu công chúa mới hỏi: “Thực ra, có phải chúng ta đã chết hay không?”
“Có ý gì?” Phạm Âm kỳ quái nhìn Letty.
“Thực ra chúng ta đã chết rồi, mà tự bản thân chúng ta lại không biết, vẫn còn tiếp tục tìm lối ra của sa mạc…” Letty nhỏ giọng nói, “Giống như cái di tích lần trước chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-linh-kieu-bay-gio/1321451/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.