Lúc Phạm Âm trở về phòng đã là nửa đêm, đứng lâu ở trên cây không cảm thấy lạnh, vừa trở về phòng đã cảm nhận được hơi thở ấm áp vây quanh. Tinh Linh Vương hẳn là đã ngủ, Phạm Âm đi tới trước giường, nhẹ nhàng vén lên màn che giường hoa lệ, không ngoài dự đoán, Tinh Linh Vương đã ngủ.
Làn da trắng nõn lộ ra màu sắc khỏe mạnh, mái tóc dài màu bạc trải ra ở trên chăn gấm, phản chiếu màu sắc lấp lánh dịu êm. Phạm Âm ngồi lên giường, bắt lấy một lọn tóc màu bạc vào trong tay chơi đùa, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, vậy mà chẳng nghĩ gì cả.
“Muộn như vậy còn chưa ngủ à?” Giọng nói dịu dàng của Tinh Linh Vương vang lên sau lưng, “Là có tâm sự gì khiến ngươi không ngủ được sao?”
“Không có…” Phạm Âm quay người lại khẽ cười.
Tinh Linh Vương chống người dậy, lọn tóc màu bạc đó vẫn được Phạm Âm cầm trong tay, “Vậy thì ngủ đi…” Tinh Linh Vương vươn tay kéo Phạm Âm vào trong lòng, “Thân thể hơi lạnh rồi.”
Tinh Linh Vương giúp Phạm Âm cởi quần áo, lại thay vào áo ngủ, ôm hắn nằm vào trong chăn mỏng. Thực ra linh linh không cần dùng giấc ngủ để loại bỏ mệt mỏi giống như nhân loại, nhưng ở trong sinh mệnh dài dòng như tinh linh, mỗi ngày đi ngủ đối với bọn họ lại có thiệt hại gì đâu. Biết sinh mệnh của mình dài vô hạn, vậy tại sao không học nhân loại phung phí một chút chứ.
Tuy rằng thân thể của Phạm Âm không cần ngủ, nhưng mà Phạm Âm vẫn giữ lại thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-linh-kieu-bay-gio/1321442/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.