Phạm Âm bị nói trúng tâm sự nên ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
Giọng nói của thiếu niên ngả ngớn lại mang theo yêu thích, “Ta thật thích ngươi, bộ dáng sửng sốt của ngươi cũng rất đáng yêu, ngươi nhất định phải vĩnh viễn ở cùng ta, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ.”
Phạm Âm âm thầm dứt khoát lắc đầu, trên mặt lại cười dịu dàng. Trong lòng trực tiếp mắng bản thân dối trá, nhưng mà thiếu niên này chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mục đích của mình, y khiến cho Phạm Âm có loại cảm giác lạnh thấu tim.
“Ta chỉ đúng lúc đi ngang qua mà thôi, ừm…” Phạm Âm nghĩ nói, “Ngươi cũng biết mà, du ngâm thi nhân thích đi lại ban đêm, thuận tiện diệt các loại rắn sâu bọ chuột gì đó.”
*Du ngâm thi nhân: là người thích đi dạo chơi khắp nơi, nhìn thấy phong cảnh liền viết thơ.
Thiếu niên cười nheo mắt lại, khiến Phạm Âm cảm thấy không rét mà run, vội vàng nói: “Đúng rồi, ngươi nói ngươi muốn dẫn ta đi đâu vậy?”
Thiếu niên nhìn trời, nói: “Nhà của ta hơi xa, ma pháp của chúng ta có lẽ thân thể nhân loại không chịu nổi… Chúng ta đi bộ trở về cũng được.”
“Được đó được đó.” Phạm Âm nhu thuận gật gật đầu, may mà y nói không dùng ma pháp, nếu không thật đúng là không trở về được… “Như vậy những thứ này…” Phạm Âm trừng thứ vẫn còn nằm ở trên chân của mình, rụt vào lòng thiếu niên.
Thiếu niên ôm Phạm Âm, trừng con chuột dài màu đen đang nằm thoải mái trên chân Phạm Âm.
“Hống…” Chuột dài màu đen lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-linh-kieu-bay-gio/1321434/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.