Đây là kết cục tốt nhất, nhưng mà bản thân lại không thể nào dùng tâm trạng tốt nhất để đối diện.
“…” Đây là đâu? Sau khi Phạm Âm thấy mặt trời lặn, vừa suy nghĩ vừa đi, bất tri bất giác đã đi vào rừng cây.
Nhìn lên bầu trời, tuy mặt trời vẫn chưa có lặn hoàn toàn, nhưng trong rừng cây lại đã tối đen.
Phạm Âm khẽ nhảy người lên cành cây, mượn ánh sáng trời chiều, phát hiện mình bây giờ đang ở giữa rừng cây.
“Mình đi vào sâu đến vậy sao?” Phạm Âm tự nói lẩm bẩm, nhảy xuống cành cây, nhìn xung quanh, tối tăm và bất an đặc hữu trong rừng cây quanh quẩn ở xung quanh Phạm Âm.
Nơi này và rừng rậm của Tinh Linh Vương cho cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng loại cảm giác này Phạm Âm không xa lạ gì, đây như là một kiểu hoài niệm lâu ngày không gặp.
Phạm Âm lửng thửng đi trong rừng cây, cánh rừng này không lớn, không tốn bao lâu đã có thể rời khỏi nơi này, vượt qua hồ nước thì có thể trở lại Wabenella. Sau khi trở về Thụ Hải, cho dù không thể đi ra ngoài nữa cũng chẳng có vấn đề gì, chuyện phải bận tâm đã không còn.
Buổi tối trong rừng cây có đủ các loại âm thanh, Phạm Âm ngẩng đầu nhìn những vì sao đầy trời, sau đó tiếp tục đi. Chợt hắn dừng bước, xung quanh xuất hiện một mùi khác biệt.
Phạm Âm nhíu mày, mùi này hoàn toàn không xa lạ với Phạm Âm. Đây là mùi máu nóng chảy ra từ trong thân thể.
Thực ra nếu mà nói thì mùi máu tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-linh-kieu-bay-gio/1321432/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.