Chương trước
Chương sau
Lụa biếc bóng, khói trà lãng đãng. Nàng ngồi giữa U Bình hiên, mặc cho ánh trăng ngoài cửa sổ rọi qua rèm cửa, chiếu xuống thân hình mảnh mai. Đêm tối ảm đạm, nhưng nàng đã không còn cảm giác.

Trước mặt nàng vĩnh viễn chỉ có bàn cờ, có khác chăng là thế cờ biến chuyển mỗi ngày. Nàng là Thượng Quan Tư Kỳ, đệ nhất kỳ thủ của Đại Đường, vì thế được hầu cận bên cạnh Minh Hoàng.

Có phải ta rất tham lam hay không? Chỉ chơi cờ cùng hoàng thượng thôi thì chưa đủ? Nhưng nếu không nhờ cờ, làm sao ta có thể gặp mặt người? Người chơi cờ cùng ta, thậm chí còn lạnh nhạt với Mai phi Giang Thái Bình có dung mạo thiên tiên, thùy mị tao nhã, ta còn muốn ôm hy vọng xa vời nào hơn nữa? Tư Kỳ lặng lẽ thở dài, lẩm bẩm: “Thôi thôi, tốt nhất vẫn nên ngẫm cách để đêm mai hoàng thượng lại thắng mà không sinh nghi đi.”

“Ngày nào cũng hao tổn tâm sức để nhường cờ, Tư Kỳ, muội thay đổi rồi.”

Đây là hoàng cung mà! Có ai to gan như vậy… Tư Kỳ xoay người, nhìn thấy hắn. Vẫn một thân áo trắng phất gió lay động, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng như trước, là dịu dàng chỉ khi nhìn nàng mới có. Tiêu sái ngạo mạn không đổi, thiên hạ đệ nhất sát thủ, Lãnh kiếm Lâm Ngạo Bạch.

“Sư huynh…” Tư Kỳ khẽ gọi.

Thiên hạ đệ nhất kỳ thủ và thiên hạ đệ nhất sát thủ hóa ra là sư huynh muội, càng không ngờ được là Lâm Ngạo Bạch bất chợt tiến lên, phẩy một cái làm rối loạn thế cờ: “Chẳng phải muội không muốn vào cung sao? Dựa vào võ công của muội đáng ra phải dễ dàng rời đi được rồi chứ? Trước kia muội ghét nhất là lập thế cờ giả, ngay cả khi chơi vui với huynh cũng không chịu nương tay, vì sao bây giờ ngày nào cũng phải tính toán để thua y?”

Tư Kỳ yên lặng thu dọn quân cờ, nhặt từng viên một, khi ngẩng đầu đã rơi lệ đầy mặt: “Ngạo Bạch sư huynh, xin huynh đừng hỏi, cũng đừng đến làm loạn bàn cờ của muội nữa. Chỉ có cờ mới giữ được người ấy ở bên muội, giữ muội ở trong lòng người ấy!”

Lâm Ngạo Bạch nhìn tiểu sư muội vừa kiêu ngạo vừa quật cường của mình khóc đến lê hoa đới vũ[1] vì người khác, cơn tức trong lòng lập tức chuyển thành muôn vạn nhu tình, hắn muốn ôm nàng vào lòng để nàng khóc cho thỏa, nhưng cuối cùng chỉ nhắm mắt thở dài: “Người muội yêu rất đáng sợ, khi y không ham mê cờ vây nữa thì muội biết làm sao?”

Tư Kỳ mỉm cười nói: “Vậy nghĩa là người ấy bắt đầu chú ý đến muội rồi? Dung mạo của muội vốn không thua Mai phi tỷ tỷ mà. Bây giờ người ấy rất chuyên tâm với cờ, căn bản trong mắt không có muội, nhưng sẽ có một ngày, người ấy…” Tư Kỳ không nói tiếp, nàng cúi đầu chăm chú nhìn bàn cờ, chìm vào trầm tư.

Lâm Ngạo Bạch lẳng lặng đứng sau lưng nàng, rất lâu sau mới rời đi, dựa vào màn đêm để thoát khỏi hoàng cung. Hắn biết Tư Kỳ đang đánh cược, nếu thua sẽ là hai bàn tay trắng. Một kỳ thủ kiêu ngạo ngày ngày lại hạ mình nhường cờ, vậy không phải là nàng sợ kẻ quyền thế cao ngút kia, mà là yêu. Ngạo Bạch nắm chặt thanh bảo kiếm “Lãnh Tình kiếm”, trong lòng rầu rĩ: Tư Kỳ, muội có biết không, muội bây giờ hệt như huynh hồi trước…

Tối ngày bảy tháng bảy, điện Trường Sinh lặng không tiếng động. Đường Minh Hoàng suy tư trong khoảng thời gian ước chừng một chén cơm, đặt quân cờ xuống bàn, lại đi thêm mấy lượt nữa, Tư Kỳ cười nhận thua. Lúc này hoàng thượng có phần khó hiểu: “Nghe đồn nàng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, vì sao lại thua trẫm?”

Trong mắt Tư Kỳ lóe qua một thoáng sầu muộn, nhưng chỉ thản nhiên đáp: “Bệ hạ tài nghệ cao tuyệt, tiện thiếp quả thực không sánh bằng…”

“Vậy thì chẳng thú vị nữa.” Nụ cười của Minh Hoàng mang theo hàm ý sâu xa: “Từ ngày mai, nàng về U Huyền sơn trang của mình đi.”

Không cần ta nữa sao? Tư Kỳ thảng thốt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sáng rực của Minh Hoàng. Thì ra người đã biết ta nhường cờ từ lâu, thế mà vẫn kiên nhẫn nhìn ta làm trò hề ư? Tay áo như nước lướt qua, làm rối ván cờ, tâm tư cũng rối loạn. Ánh mắt thoảng nét cười của Đường Minh Hoàng vẫn dán chặt vào nàng, làm cho nàng cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Lúc này, trong đầu nàng hiện lên hình bóng của Lâm Ngạo Bạch: Sư huynh, hồi nhỏ cùng nhau học cờ luyện kiếm, cho đến bây giờ huynh cũng chưa bao giờ thắng muội, chẳng lẽ người cao ngạo như huynh cũng vì muội mà vi phạm tinh thần kỳ đạo sao? A… vậy huynh có tư cách gì để nói muội chứ?

Nhìn Tư Kỳ ngẩn người hồi lâu, Minh Hoàng nhíu mày, làm bộ phải đi: “Đã hiểu chưa? Thiên hạ đệ nhất “kỳ sư”?”[2]

“Khoan đã, bệ hạ.” Khóe môi Tư Kỳ hiện lên một nét cười lạnh lùng, nàng nhẹ nhàng nói: “Cùng chơi với tiện thiếp một ván cuối cùng đi.” Nàng muốn đánh cược, cược xem liệu y có thể nhìn thẳng vào mình một lần hay không. Nếu thua y chỉ khiến y khinh thường, vậy nàng sẽ cho y thua không còn manh giáp trên bàn cờ! Sau đó, hoặc y sẽ thẹn quá hóa giận xử tử nàng, hoặc y sẽ thật sự nhìn nhận nàng. Có lẽ, thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất, tựa như nữ tử mang trí tuệ tuyệt đỉnh như Tư Kỳ, cuối cùng cũng rơi vào canh bạc do chính nàng thiết kế. Nàng tính toán xong xuôi, bỗng nhiên thê lương nghĩ: Ngạo Bạch sư huynh, bây giờ muội cũng không rõ vì sao muội lại yêu người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.