Phúc Dương nằm ở phòng y tế của trường truyền hết một chai nước biển rồi mới được cho phép trở về kí túc xá, bác sĩ bảo cậu nên ăn uống đầy đủ và không được bỏ bữa, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn cũng bị viêm loét dạ dày. Phúc Dương yếu ớt nằm ở trên giường bệnh nghe bác sĩ nói chuyện một hồi, Gia Khánh thấy cậu đã đỡ hơn nên liền xin phép đưa cậu về phòng.
Hai người về đến kí túc xá thì cũng đã đến giờ ăn trưa, Vũ Luân giúp hai người mang về phòng 2 phần cơm cùng với balo của cả hai rồi mới trở lại nhà ăn, Phúc Dương mệt mỏi nằm trên giường không muốn động đậy, cứ hễ mỗi lần bị bệnh là cậu lại thích làm nũng với người trong nhà, hiện tại trong phòng ngoài Gia Khánh ra thì chẳng còn đối tượng nào để cho cậu làm nũng nửa cả.
Phúc Dương mím môi nhìn Gia Khánh đang ngồi trên bàn học ăn cơm trưa, trong đầu cậu tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn, hiện tại đột nhiên làm nũng với anh thì không biết sẽ như thế nào, lỡ như bị anh ghét bỏ thì phải làm sao đây?
Gia Khánh ăn xong bữa trưa thì phát hiện Phúc Dương vẫn còn nằm trên giường, hình như cậu chưa có ý định sẽ động vào thức ăn, anh bỏ hộp cơm rỗng vào sọt rác rồi đi đến ngồi xuống giường của cậu, hai mắt Phúc Dương nhìn thẳng vào anh, Gia Khánh nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp của cậu thì liền lo lắng hỏi.
- Sao cậu không ăn đi\, bác sĩ đã dặn không được bỏ bữa nữa kia mà!
Phúc Dương cắn răng quyết định làm thử một lần, cậu kéo áo Gia Khánh rồi lay khẽ tay anh, nhỏ giọng nói.
- Tôi không muốn ăn cơm\, cậu đi mua cháo cho tôi đi!
Gia Khánh liếc mắt nhìn tay áo đang bị kéo lấy rồi ngẩng đầu nhìn cậu cười hỏi.
- Cậu đang làm nũng với tôi đó hả?
Phúc Dương bị nói trúng tim đen nên liền đỏ cả mặt, nhưng cậu nào có dũng khí thừa nhận kia chứ, Phúc Dương trừng mắt trả lời.
- Nào có chứ\, tôi cũng không phải con gái\, cần gì phải làm nũng với cậu!
Gia Khánh bật cười rồi đứng lên, anh đi đến giường lấy áo khoác đồng phục mặc vào rồi trở lại đứng bên cạnh giường cậu.
- Nể tình cậu hôm qua xử lý vết thương giúp tôi\, ông đây sẽ đi mua cháo cho cậu!
Người nằm trên giường là cậu lập tức gật đầu, môi khẽ nhếch lên nở nụ cười vui vẻ.
- Thế cậu đi nhanh lên\, tôi sắp đói chết rồi này!
Gia Khánh cười cười liếc cậu một cái rồi mở cửa rời khỏi phòng, Phúc Dương thấy anh đã rời đi nên liền cười một cách vui sướng rồi lăn lộn trên giường mấy vòng, nhưng do vừa mới ngất xong nên cơ thể mất sức, lăn được vài vòng thì đã thở không ra hơi. Lúc này điện thoại cậu reo lên, Phúc Dương ngồi dậy lấy điện thoại từ trong balo ra, nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình thì cậu liền nhấc máy.
- Mẹ ạ!
Ở đầu dây bên kia bà Trúc Như lo lắng hỏi cậu.
- Con cảm thấy thế nào rồi\, giáo viên chủ nhiệm vừa gọi nói con bị ngất xỉu\, bây giờ cha với mẹ đến trường đón con nhé!
Phúc Dương nghe vậy liền gấp gáp từ chối.
- Không cần đâu ạ\, hiện tại con đã khỏe rồi\, do không ăn sáng nên đau bụng ngất xỉu mà thôi\, không phải do bệnh hen tái phát đâu ạ!
Bà Trúc Như nghe cậu nói vậy càng thêm lo lắng, chỉ không ăn sáng một bữa đã thành ra thế này, bà cần phải đưa cậu đến bệnh viện khám lại thì mới có thể yên tâm.
- Không được\, chiều nay mẹ sẽ đến đón con\, lát nữa mẹ bảo cha gọi cho giáo viên xin cho con nghỉ một ngày\, cứ quyết định như thế đi!
Nói xong không đợi cậu trả lời thì bà Trúc Như đã ngắt máy, Phúc Dương nhìn màn hình điện thoại tối đen rồi thả người nằm xuống giường, mẹ cậu chính là như vậy, chuyện gì mà bà đã quyết định thì có dùng cách nào đi chăng nữa thì bà cũng sẽ không đổi ý. Phúc Dương thở dài một hơi ném điện thoại sang một bên, sau đó kéo chăn trùm hết cả người lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Khoảng hai mươi phút sau thì Gia Khánh trở lại, lúc này đám người Vũ Luân vẫn chưa về phòng, không biết bọn họ lại chạy đến cái xó xỉnh nào để chơi bời rồi. Anh đặt hộp cháo lên bàn rồi đưa mắt nhìn về phía người đang cuộn chăn nằm trên giường, cái đầu nhỏ của cậu đã chui ra khỏi khăn, khuôn mặt ửng đỏ có lẽ do thời tiết quá nóng. Gia Khánh đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn dáng ngủ y như một đứa con nít của cậu thì anh liền bật cười, vươn tay lấy remote giảm nhiệt độ của điều hòa xuống để căn phòng mát hơn một tí. Anh lay người Phúc Dương dậy, cậu mơ màng mở mắt ra, do vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc không được nhạy bén lắm, vừa nhìn thấy Gia Khánh thì cậu liền nở nụ cười nhìn trông ngốc vô cùng.
Gia Khánh nhìn nụ cười trông rất ngốc của cậu liền cảm thấy Phúc Dương lúc này có chút đáng yêu, nhưng ngay sau đó anh liền đem suy nghĩ này đánh bay khỏi đầu, con trai thì làm sao có thể dùng hai từ “đáng yêu” để miêu tả kia chứ, nếu để cho Phúc Dương biết được thì cậu nhất định sẽ nổi giận. Gia Khánh liền kéo cái chăn ra khỏi người cậu rồi cười nói.
- Tôi đã mang cháo về cho cậu rồi đấy\, biết điều thì ngồi dậy ăn hết nó đi\, nếu để ông đây phát hiện cậu ăn không hết thì nhất định sẽ cho cậu biết tay đấy!
Phúc Dương lúc này mới tỉnh táo, cậu vươn tay để Gia Khánh kéo cậu ngồi dậy, mắt di chuyển đến hộp cháo nằm trên bàn rồi quay sang Gia Khánh nói tiếng “Cảm ơn”, anh gật đầu rồi xoay người đi đến tủ quần áo lấy đồ để đi tắm. Trong lúc Gia Khánh ở trong nhà vệ sinh thì Phúc Dương đã ăn xong cháo, lúc này cậu đã vô cùng đói bụng nên tốc độ ăn rất là nhanh, vừa ăn xong thì bụng lại cảm thấy khó chịu, thế là Phúc Dương lại tiếp tục quay về giường nằm tiếp.
Gia Khánh tắm xong lúc đi ra đã thấy Phúc Dương nằm trên giường, anh đi đến đưa tay sờ lên trán cậu, sau đó lại sờ lên trán mình rồi mới lên tiếng.
- Bác sĩ dặn sau khi ăn xong thì uống thuốc\, cậu ngồi dậy đi\, tôi đi lấy thuốc giúp cậu!
Phúc Dương nhấc cơ thể ngồi dậy lần nữa, Gia Khánh nhanh chóng đã đem thuốc đến trước mặt cậu, Phúc Dương ngoan ngoãn nhận lấy nước cùng thuốc, sau đó dùng một lần duy nhất uống hết số thuốc trên tay của anh. Cậu đưa ly lại cho Gia Khánh rồi nở nụ cười nhẹ.
- Cảm ơn cậu\, tối nay mẹ tôi đến đón tôi về nhà\, có lẽ đến cuối tuần thì chúng ta mới gặp lại nhau đấy!
Gia Khánh nghe thế thì có hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường, anh gật đầu rồi trở lại bên giường mình nằm xuống. Hai người im lặng không ai lên tiếng, Phúc Dương vẫn còn khá mệt nên đành nằm xuống tiếp tục ngủ, một lát sau thì có tiếng mở cửa, bọn Vũ Luân từ bên ngoài đi vào. Thành Đạt vừa đi vừa hát nghêu ngao mấy câu nhạc nước ngoài, Thái Vũ lấy quần áo rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh, Vũ Luân đi đến cạnh giường cậu khẽ hỏi.
- Thế nào rồi Phúc Dương?
Cậu khẽ cựa mình rồi mở mắt ra nhìn cậu ta, môi hơi nhếch lên nở nụ cười nhẹ rồi đáp lời.
- Ổn hơn rồi!
Vũ Luân gật đầu, nhìn sắc mặt của cậu vẫn cong trắng bệch nên cậu ta bèn nói tiếp.
- Tiết buổi chiều với buổi tối có lẽ cậu không thể đi rồi\, tôi giúp cậu xin nghĩ vậy!
Phúc Dương gật đầu khẽ nói “Cảm ơn” rồi quay mặt về phía tường tiếp tục ngủ, mặc dù hai mắt cậu nhắm nghiền nhưng bên tai vẫn nghe thấy âm thanh xung quanh, giọng nói của Thành Đạt vang vọng khắp cả phòng, cậu ta kêu ca về mấy bài viết trên diễn đàng, bắt Vũ Luân phải xóa nó cho bằng được nhưng Vũ Luân không nhất quyết không xóa, hai người cãi nhau một trận rồi đến khi bị Gia Khánh mắng thì mới ngừng lại. Cậu còn nghe thấy Vũ Luân nói cô bạn gái cũ nào đó của Gia Khánh đã có bạn trai mới, người đó còn là kẻ từng bị Gia Khánh đánh một lần vì tội mách lẻo chuyện của anh với giám thị, đúng là còn có rất nhiều chuyện liên quan đến anh mà cậu còn chưa được biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]