Cuối tuần là thời điểm mà gia đình được tụ họp quây quần bên nhau, hầu như ai nấy cũng mong chờ ngày nghỉ sẽ đến nhưng đâu đó vẫn còn những người không thích ngày cuối tuần này.
Phúc Dương nằm bò ra bàn học, mắt cậu liếc nhìn từng bạn học lần lượt rời khỏi lớp, lòng không khỏi lại xuất hiện nổi lo lắng. Mái tóc cậu bị người bên cạnh xoa đến rối tung, Phúc Dương vẫn không hề mải mai đến việc sẽ cản lại hành động ngu ngốc này của Gia Khánh. Âm thanh mang theo sự cưng chiều của anh truyền đến bên tai.
- Sao vậy bé cưng?
Phúc Dương xoay đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó thở dài thườn thượt cất giọng mè nheo.
- Anh thật sự phải về nhà ư?
Gia Khánh bật cười, anh hiểu được nổi lo lắng của cậu, nhưng biết làm sao được, chuyện nên đối mặt thì nên đối mặt sớm một chút không phải sẽ hay hơn sao?
- Bé ngốc này, anh đã nói không sao mà, cha anh sẽ không làm gì anh đâu, thật đấy!
Phúc Dương bĩu môi ngồi thẳng lưng thu dọn lại tập sách, lúc này bên ngoài trời cũng đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn buổi chiều xuyên qua từng tán cây to chiếu vào bên trong phòng học, khung cảnh tràn ngập sự ấm áp. Gia Khánh đứng lên giúp cậu mang cặp sách, cả hai rảo bước rời khỏi lớp học, hai dáng người song song bước đi trong ánh chiều tà cuối ngày.
...
Khu Vạn Phúc
Gia Khánh về đến nhà cũng đã hơn 7 giờ tối, chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lai-lan-nua-toi-cua-do-ban-than/2709948/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.