Đầu dây bên kia vừa nói xong thì bên tai Phúc Dương đã truyền đến âm thanh thông báo máy bay sắp cất cánh, Gia Khánh nói tạm biệt rồi nhanh chóng ngắt điện thoại. Ở đầu dây bên đây Phúc Dương đã đơ người ra mất vài giây, sau đó khuôn mặt từ ngạc nhiên chuyển sang vui sướng trong chớp mắt, cậu leo xuống giường rồi nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc. Ba người còn lại trong phòng khó hiểu nhìn Phúc Dương, Thành Đạt là người nhanh miệng hỏi trước.
- Phúc Dương, cậu đang làm gì thế, buổi chiều còn có tiết mà cậu lại muốn đi đâu à?
Người đang loay hoay bận rộn kia nghe thấy Thành Đạt hỏi xong thì liền dừng lại động tác trên tay, đúng thật là cậu bị kích động đến mức trở nên ngốc luôn rồi, Gia Khánh còn phải ngồi máy bay thêm 12 tiếng nữa, bây giờ cậu có gấp thì cũng đâu thể gặp mặt được anh sớm hơn. Thế là Phúc Dương nở nụ cười ngượng, mang đồ trên tay bỏ lại vào tủ quần áo, xoay người đi đến ngồi xuống giường của mình.
- À, mình chỉ định tìm món đồ mà thôi, sau đó lại nhớ ra là bỏ nó ở nhà rồi, hà hà!
Ba người còn lại cũng ngu ngơ tin lời của cậu, không ai hỏi thêm gì nữa mà tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.
Suốt buổi chiều hôm đó những ai ngồi cạnh Phúc Dương đều phát hiện ra là cậu đang lơ đãng, bình thường Phúc Dương luôn là người năng nổ nhất ở trong lớp, trong mắt các giáo sư thì Phúc Dương chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lai-lan-nua-toi-cua-do-ban-than/2709935/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.