Hôm nay bầu không khí Thanh Long thành vô cùng trong lành, bên ngoài đường phố, mọi người vẫn qua lại tấp nập, người bán người mua vô cùng nhộn nhịp. Dù chuyện hôm qua tại hoàng cung cũng làm không ít người bàn tán, nhưng dù sao đây cũng là chuyện hoàng thất, nên cũng không ai dám lớn tiếng thảo luận. Vì thế trong thành, mọi người rất ít nhắc đến chuyện này, dù gì đó cũng là thể diện hoàng gia, không phải thường dân bá tánh như bọn họ có thể luận bàn. Bất quá bên cạnh đó, chuyện của Lâm gia thì lại không kiêng kỵ gì trở thành vấn đề nóng nhất hôm nay, từ trà lâu cho đến ven đường, ai cũng đem chuyện này ra nói. Mọi người có người thì tiếc thay Lâm gia có một nghịch nữ như thế, lại có người nhớ lại lời bói toán năm xưa, khi Lâm Hồng Đào đi xem tướng, được nói rằng chỉ cần Lâm Hồng Đào thương yêu nữ nhi ra đời trước trong hai nữ nhi của mình, thì Lâm gia sẽ vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Mọi người xưa nay luôn cho rằng đó là Lâm Phụng Kiều, bất quá giờ đây mọi chuyện mới sáng tỏ, thì ra năm xưa Lâm Quách thị vì tranh sủng, nên mới mua chuộc bà đỡ nói dối nữ nhi mình ra đời trước, sau đó hãm hại nữ nhi tiểu thiếp. Khi rõ cả mọi chuyện, mọi người trong đầu đều có chung một ý nghĩ, Lâm gia xem như gặp báo ứng a, phúc tinh không thương, lại đi thương khắc tinh, đây là bọn họ tự chuốc lấy, không trách ai được. Trái ngược với không khí tấp nập bên ngoài, tại một trang viên cách ngoại thành hơn hai mươi dặm, có cây cối bao quanh, không khí lại im lặng hơn nhiều. Sâu trong hoa viên của nơi này, là một địa lao u tối, khắp nơi chỉ có duy nhất mấy ngọn đuốc, tuy nhiên lại có rất nhiều thị vệ trông chừng vô cùng nghiêm ngặt. Trong phòng giam hiện giờ có rất nhiều người đang sợ hãi ngồi đó, không biết rốt cuộc tại sao họ lại bị bắt đến đây, ai cũng đưa mắt nhìn nhau, như muốn từ đối phương biết được đáp án rằng tại sao họ lại có mặt tại đây ??? Bất quá đã làm họ thất vọng rồi, vì người mà họ đối diện cũng hoàn toàn không hề biết gì. “ Két ”. Cánh cửa địa lao được mở ra, một nam tử vận hắc y bước vào. Nam tử trên người tỏa ra một cổ khí thế cùng hàn ý khiến người kinh sợ, không dám cùng hắn đối diện. Nhưng dù thế cũng không thể nào che dấu được vẻ anh tuấn của hắn. Hàng mi dài, mi mục như họa, đôi mắt đen sâu thẳm, dung mạo bá mị, chỉ có thể dùng hai từ ‘yêu nghiệt’ để hình dung hắn. Có thể nói, hắn chính là sỉ nhục của tất cả nữ nhân, vì chỉ cần nữ nhân nhìn thấy hắn, đều ghen tỵ không thôi, rằng tại sao hắn có dung mạo như thế mà lại là nam nhân cơ chứ ???. “ Lý Nhược Mai, xem ra ngươi rất an nhàn??? ” nam tử tà nghễ trên cao nhìn xuống một phòng giam, nhìn bên trong hai nữ nhân đang bị giam cầm, lạnh giọng lên tiếng. “ Ngươi rốt cuộc là ai ??? ” trung niên nữ tử ngồi trong phòng giam ngơ ngác hỏi lại. Và người này không ai khác chính là Hiền phi Lý Nhược Mai và nữ tử còn lại chính là công chúa Đông Thanh Liên, hai người này chính là người được xem là đã chết trong hoàng cung tối qua. Nhưng sự thật là hai người họ đã bị người bắt đi, còn hai người chết trong cung chỉ là hai tử tù bị người dịch dung thành dung mạo của bọn họ. “ Ngươi không nhớ ta không sao ??? Không cần vội, một lát ngươi sẽ biết thôi. ” hắc y nam tử bí hiểm cười, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia hận thù nồng đậm cùng châm chọc. “ Chủ nhân, người đã đến.” lúc này bên ngoài, một hắc y nam tử khác cung kính vào bẩm báo. “ Theo ta ra ngoài tiếp đón ” hắc y nam tử dứt lời, cũng không để ý trong phòng giam mấy người hô to xin tha, mà xoay người rời đi, trên gương mặt lại ẩn ẩn nét vui mừng. Cánh cửa địa lao đóng lại, bên trong giờ phút này vẫn tràn ngập tiếng kêu sợ hãi cùng ai oán, nhưng thủ vệ chung quanh vẫn không ai để ý đến họ, tất cả đều như mắt mù, tai điếc dường như, đứng đó chẳng khác nào một pho tượng, tất cả bọn họ đều đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp, chỉ cần làm tròn chức trách canh giữ, mọi việc khác đều không liên quan tới bọn họ. Đang lúc những người trong địa lao lại một lần nữa lâm vào tuyệt vọng cùng kinh hãi thì cánh cửa ngăn cách họ với thế giới bên ngoài lại lần nữa mở ra. Lần này không chỉ có hắc y nam tử kia mà bên cạnh hắn còn xuất hiện thêm một bạch y nữ tử khác, cử chỉ tao nhã, cao quý. Hai người dù y phục mang màu sắc đối lập nhau, nhưng chung quy lại không hề phản cảm, ngược lại rất hài hòa, tuấn nam mỹ nữ song hành, đúng thật là một đôi, ‘ kim đồng ngọc nữ ’, rất xứng đôi. “ Thần Phong Phi Vũ ??? ” trong phòng giam, Hiền phi cùng Đông Thanh Liên nhìn thấy bạch y nữ tử thì không khỏi kinh hô. “ Hiền phi, Thanh Liên công chúa, chúng ta lại thấy mặt.” Tĩnh Lạc nhìn hai người trong phòng giam, cười nhẹ, tuy nhiên trong mắt lại lóe lên một một tia chán ghét. “ Ngươi muốn gì ??? Tại sao lại bắt chúng ta đến đây ??? ” Đông Thanh Liên vẫn dường như vẫn chưa hiểu hoàn cảnh của nàng ta, dùng giọng điệu vô cùng kiêu căng nhìn Tĩnh Lạc hỏi. “ Chậc chậc, ngươi hỏi sai người rồi, không phải ta muốn gì mà là hắn.” Tĩnh Lạc khinh bỉ nhìn thái độ của Đông Thanh Liên, tay chỉ về phía hắc y nam nhân đang đứng cạnh mình. Và hắc y nam nhân này không ai khác chính là Quân Dạ Hàn. Cả Lý Nhược Mai và Đông Thanh Liên đều vẻ mặt nghi hoặc nhìn về hướng của Quân Dạ Hàn. Lúc này, hắn cả người toát ra hận ý và hàn khí đến bức người khiến cho Lý Nhược Mai và Đông Thanh Liên phải rét run, quay mặt né tránh ánh mắt kia. “ Lý Nhược Mai, bị phu quân của mình ruồng bỏ ngươi cảm thấy thế nào ??? Ngay cả nữ nhi thân sinh của mình cũng bị coi là tạp chủng, ngươi có cảm giác ra sao ??? ” Quân Dạ Hàn giọng nói bình thản như nước nhưng từng tiếng nói lại giống như đang đông cứng Lý Nhược Mai. “ Các ngươi ??? Là các ngươi hãm hại ta ??? ” Lý Nhược Mai nghe thế thì cũng sáng tỏ, thì ra sự việc năm xưa là do bọn người này vạch trần. “ Không thể nói hãm hại được, là phơi bày sự việc ra ánh sáng cho mọi người cùng tỏ thôi.” Tĩnh Lạc đứng kế bên bình luận. “ Ngươi…” Đông Thanh Liên nghe nói thế thì trừng mắt nhìn Tĩnh Lạc hận không thể lao lên bóp chết nàng. “ Ngươi đừng dùng ánh mắt ấy trừng ta.” Tĩnh Lạc vẻ mặt chán ghét, phất tay một cái, Đông Thanh Liên đã bị đánh văng vào vách tường, họng phun ra một ngụm máu. “ Liên nhi…” Lý Nhược Mai đau lòng nhìn nữ nhi của mình, hô to. “ Hừ, Lý Nhược Mai xem ra ngươi rất thương người nữ nhi này của mình ??? Vậy còn con trai của ngươi thì sao ??? Ngươi lại nhẫn tâm giết chết nó.” Quân Dạ Hàn phẫn nộ, hét lên. “ Ta… ta… lúc ấy là ta bất đắc dĩ, ta không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo hèn kia. Ngươi là ai ??? Tại sao lại quan tâm nhiều về chuyện đó đến như thế ??? ” Lý Nhược Mai kiếm lý do thoái thác, trong lòng lại càng mang nhiều nghi vấn. Tại sao bọn họ phải vạch trần bí mật của nàng ??? Ánh mắt thù hận của hắn là sao ??? Không lẽ hắn là… “ Nghèo hèn ư ??? Đến giờ còn không biết hối cãi.” Quân Dạ Hàn tức giận liền tung một chưởng vào người Lý Nhược Mai khiến nàng lập tức không ngừng thổ huyết. “ Ngươi… ngươi là???” Lý Nhược Mai lắp bắp nói không thành lời, chỉ tay vào Quân Dạ Hàn. “ Ta tên Quân Dạ Hàn.” Quân Dạ Hàn trong giọng nói tràn ngập tức giận cùng oán hận. “ Ngươi…không thể nào…rõ ràng ngươi đã chết rồi mà ” Lý Nhược Mai ngơ ngác lắc đầu. “ Không sai, đúng lý ra là như thế, nhưng mà ông trời lại thương xót ta, cho ta có cơ hội sống lại, để tìm ngươi báo thù cho phụ thân của ta, Lý Nhược Mai, hôm nay chính là ngày ngươi phải đền tội của mình rồi ” Quân Dạ Hàn nhìn Lý Nhược Mai, cười lạnh. “ Ngươi muốn đối phó ta thế nào cũng được, chỉ cần ngươi tha cho Liên nhi, nó dùng sao cũng là muội muội của ngươi mà ” nhận thấy ánh mắt cừu hận của Quân Dạ Hàn, Lý Nhược Mai biết mình đã hết hy vọng, cho nên đành níu kéo chút ít cuối cùng, với mong muốn giữ lại mang cho nữ nhi của mình. “ Ta không có muội muội ”. “ Ta không có ca ca ” Cả Quân Dạ Hàn cùng Đông Thanh Liên đều đồng thanh phản bác. “ Liên nhi ” Lý Nhược Mai nhìn nữ nhi của mình bướng bỉnh, không khỏi cười khổ, làm như vậy chẳng khác nào tự chặt đứt con đường sống cuối cùng của mình a ???. “ Lý Nhược Mai, ngươi đừng mơ tưởng níu kéo quan hệ để ta có thể tha cho Đông Thanh Liên, ta nói cho ngươi biết, hôm nay cả hai người ai cũng đừng hòng thoát khỏi nơi này ” Quân Dạ Hàn thái độ vô cùng kiên quyết, có thể thấy được thù hận trong lòng y sâu đến mức nào. “ Bắt đầu đi ” Tĩnh Lạc bên cạnh nhìn người của Lâm gia trong phòng giam, lên tiếng, nàng quả thật rất chờ mong khi họ biết thân phận của nàng sẽ như thế nào ???. “ Hảo ” Quân Dạ Hàn quay sang nhìn Tĩnh Lạc mỉm cười, một nụ cười ôn nhu, thân thiện, hoàn toàn không giống thái độ vừa rồi. Phía sau mấy thuộc hạ hiểu ý lập tức mang ghế ra, Tĩnh Lạc cùng Quân Dạ Hàn đều an tọa bên ngoài phòng giam, nhìn kẻ thù của mình bên trong, mà hai người đều cảm thấy thỏa mãn vô cùng, rốt cuộc thời khắc mà hai người báo thù cũng đã đến rồi. Vì ngày này, mà hai người đã vất vả bao nhiêu năm nay, hôm nay họ cũng được đền đáp, họ nhất định phải để cho những kẻ đã gây ra thương tổn cho mình, phải trả giá gấp trăm ngàn lần những gì mà họ đã phải chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]