Về đến phủ, Giảng Du lập tức hành lễ cáo lui với Tề Vĩnh Hiên rồi kéo Tĩnh Lạc về phòng.
Tề Vĩnh Hiên đứng nhìn đến khi cả hai khuất bóng, gương mặt chìm trong bóng tối không thấy rõ biểu tình.
Vào phòng, Giảng Du sốt sắng khử trùng vết thương, sau đó bôi thuốc lên cho cậu.
Tĩnh Lạc rũ mắt không thể hiện cảm xúc, sự quan tâm này là dành cho nguyên chủ, không phải cậu...
Giảng Du không để ý Tĩnh Lạc nghĩ gì, không cho cậu tắm, bắt cậu lau sơ người rồi mặc đồ ngủ, nằm trên giường.
"A Lạc, có đói không?"
"Ừm."
"Muốn ăn cái gì?"
"Bánh hoa đào."
Gần như Tĩnh Lạc không kịp suy nghĩ đã thốt ra ngay lập tức.
Nói xong mới chợt giật mình, không nhớ rõ bản thân từng ăn qua loại bánh này ở đâu, mà lục lọi ký ức thì nguyên chủ dường như cũng không biết.
"Được, ta đi làm ngay."
Giảng Du vui vẻ đi làm bánh, hiếm lắm A Lạc mới muốn ăn một thứ gì đó, y không muốn khiến cậu thất vọng.
Tĩnh Lạc nằm trong phòng, vẻ mặt mờ mịt, cõi lòng trống vắng.
Chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
"Mới đi vắng có mấy ngày mà Lạc Lạc lại bị thương rồi, thật khiến ta đau lòng."
Tiếu Minh thả người từ trên xuống, đáp thẳng trên người Tĩnh Lạc.
"Aida, trượt tay rồi."
"Cút!"
Tĩnh Lạc tức giận đá hắn, hắn lại cong môi ngã sang bên cạnh.
"Đừng giận, ta bôi thuốc cho Lạc Lạc."
"A Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819969/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.