Sau khi cứu được Quán Phượng Lâm, Nghiêm Tuấn Kiệt liền gấp rút đưa Tĩnh Lạc quay về chỗ hắn, còn Quán Phượng Lâm thì được hắn sai người đưa về Quán gia.
Chân Tĩnh Lạc đi đứng có hơi bất tiện, lúc về đến đoàn hát ai nấy cũng đều đỏ mắt, hỏi han cậu đủ kiểu.
Tiểu Tuyền lặng lẽ vào bếp nấu cháo, thêm ít canh gừng ấm người. Trời cuối đông lạnh vô cùng, Tĩnh Lạc ở trong ngục vài ngày không được mặc áo ấm, cô sợ cậu sẽ bị nhiễm phong hàn.
Trịnh Thúc Lan vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt tràn ngập giãy giụa cùng rối bời.
Khi chỉ còn hai người trong phòng, Trịnh Thúc Lan mới đỏ mắt, siết chặt Tĩnh Lạc trong lòng như bám víu lấy sợi rơm cuối cùng.
"A.. Lạc."
Y nghẹn ngào gọi tên cậu, thanh âm run rẩy thống khổ.
Những ngày Tĩnh Lạc bị nhốt trong ngục, Trịnh Thúc Lan thậm chí từng vác đao muốn đi cứu cậu, sau đó bị mọi người trong đoàn nhốt lại, mấy hôm vẫn bị nhốt trong phòng.
Giây phút nhìn thấy Tĩnh Lạc nằm im lìm trên lưng Nghiêm Tuấn Kiệt, chỉ có trời mới biết Trịnh Thúc Lan đã hoảng sợ đến mức nào. Đầu như bị một chiếc búa to gõ vào, choáng váng đờ đẫn.
A Lạc không sao, A Lạc của y không sao...
Tim kích động như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Cuối cùng có một ngày Trịnh Thúc Lan y phải lo sợ, sợ mãi mãi mất đi người quan trọng nhất trong đời.
...
Hai ngày sau, quản gia của Quán Phượng Lâm đến tìm Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819944/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.