Lúc Quán Phượng Lâm và Nghiêm Tuấn Kiệt đến, hai người thất thần đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn Trịnh Thúc Lan ánh mắt vô hồn ôm thanh niên trong lòng, ngâm nga câu hát.
Y dường như không biết mệt, cứ hát như vậy thật lâu, ai cũng không ngăn cản nổi.
Đôi chân Quán Phượng Lâm rụng rời, mỗi một bước đến gần giường lại giống như đeo cả tấn chì, không nhấc lên nổi.
Đến khi tới gần, Trịnh Thúc Lan mới từ từ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sao hai người đến đây? A Lạc ngủ rồi, không gặp các người đâu."
Thái độ của Trịnh Thúc Lan rất kỳ lạ, giọng điệu pha chút dỗi hờn.
"A Lạc ngủ thật lâu, tôi hát nhiều như vậy mà cậu ấy vẫn không phản ứng."
"Thúc Lan..."
Quán Phượng Lâm ngập ngừng gọi y, sau đó chua xót nhìn thanh niên đã vĩnh viễn ngủ say.
Vốn dĩ định sau khi sắp xếp hết tất cả sẽ bày tỏ với cậu, sẽ đưa cậu rời khỏi đây, sống một cuộc sống an bình, nhưng không ngờ cậu lại không đợi nổi...
Một lần bỏ lỡ, cả đời thương đau...
Nghiêm Tuấn Kiệt chỉ đứng lặng ở cửa, ánh mắt hoảng hốt lại mơ hồ.
Khung cảnh trước mắt tựa như cơn ác mộng, có lẽ hắn chỉ đang mơ, khi tỉnh lại Tĩnh Lạc vẫn sẽ còn sống, vẫn còn cười nói với hắn.
Nhưng cơn ác mộng này sao lại chân thực đến thế...
...
Tiểu Tuyền không thuyết phục nổi Trịnh Thúc Lan, chỉ đành nhờ Quán Phượng Lâm đến.
Rốt cuộc sau một hồi giằng co, Trịnh Thúc Lan cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819940/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.