Trong kí ức của hắn, nàng chưa từng rơi lệ, cho dù là khi nàng hạnh phúc nhất hay đau buồn nhất. Nàng nói, được đến bên hắn đã là điều hạnh phúcnhất, nàng mỉm cười. Nàng nhìn hắn đến bên phi tần khác, vẫn gượng cười. Nụ cười của nàng, vẫn luôn đẹp đẽ và chói mắt đến như thế!
Giả như hắn đã quá quen thuộc với nụ cười của nàng chăng?
Người con gái hương diễm đoạt mục (1) ấy, yểu điệu nở nụ cười! Hình ảnh mới đẹp làm sao.
Thế mà bây giờ, hắn lại thấy một giọt lệ chưa tan nơi khóe mắt nàng. Giọtnước nhỏ bé ấy coi vậy mà còn có giá trị hơn bất cứ châu báu ngọc ngànào hắn có. Chí ít, hắn còn có thể kiểm soát mấy thứ kia, còn nước mắtcủa nàng, chưa bao giờ là thứ hắn có thể đoán định trước được.
Vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của nàng, không như hắn nghĩ... Khi thiếu đi nụ cười mỹ thắng bất thu (2) ấy, vẫn có khả năng khiến người khác phảirung động. Nhất tiếu khuynh thành. Một nụ cười nghiêng nước nghiêngthành, tiếc là vẫn không khiến hắn thay đổi ý định. Nàng ôn nhuận nhưngọc (3),không rơi lệ, nhưng vẫn có cách khiến người ta nhận ra nỗibuồn của nàng. Chỉ riêng hắn, kẻ bạc tình như vậy, mới nhận không rathôi.
Sát na phương hoa (4),khoảnh khắc ấy, thứ hắn nhận ra,không phải vẻ đẹp mà nàng vốn đã sở hữu, mà chính là, sự tàn nhẫn củanàng. Nàng tàn nhẫn biết bao, không chỉ với hắn, mà với chính bản thânnàng. Thuở thiếu thời, mẫu hậu đã nói với hắn, bà yêu phụ hoàng, nhưngcũng yêu hắn, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-kiep-phu-dung/53020/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.