Chương trước
Chương sau
Thiên Mị đưa mắt nhìn về phía Đơn Nhi, đang nương mình trong xác của Tây Thủy, các nàng từng hứa sẽ giải oan cho nàng, nay thời cơ đã đến có lẽ nàng phải nhúng tay vào chuyện thị phi này rồi.
Đêm đến, hôm nay là mười tám tháng bốn, là thời điểm mà trăng lên cao, to tròn và sáng nhất, cổng sau của Phượng Cư điện, hai thân ảnh lén lút rời đi, hướng ngự hoa viên nơi hàng loạt án mạng xảy ra gần đây.
Quân Khanh như cảm nhận được âm khí xung quanh, cả bộ lông trắng muốt dựng đứng, không ngừng run rẫy.
- Chủ nhân, Đơn Nhi, chúng ta đi về được không, ngày nào đi dạo chả được, tại sao lại nhất thiết là đêm hôm khuya khoắt như vây chứ.
- A Quân à, ngươi vẫn là nên trật tự thì hơn, sắp đến nơi rồi, có việc cho người làm đấy.
Lâu lắm rồi mới được chủ nhân giao nhiệm vụ, bạch hồ nào đó nhanh chóng phấn chấn tinh thần, đôi mắt to tròn trở nên sáng rực, làm người ta không khỏi bật cười.


Lạ thay, đi một vòng ngự hoa viên vẫn không thấy điều gì bất ổn xảy ra, ngoài không khí lạnh lẽo đến rợn người ra, các nàng không hề thấy điểm gì bất thường xung quanh.
- Có lẽ đêm nay chúng ta không gặp may rồi, con quỷ nữ kia chắc đã ăn no, làm biếng đi lại rồi chăng. Thôi, chúng ta về ngủ vậy, A Quân buồn ngủ lắm rồi này.
Hồ ly nhỏ nghe thấy ai gọi mình khẽ lờ mờ mở mắt rồi lại không cầm được mà tiếp tục cuộn mình say ngủ.
- Aaaaaaaaaa cứu mạng aaaaaa
Bỗng giữa không gian yên tĩnh vang lên một tràn kêu cứu thất thanh, như xé toang màn đêm u tối. Âm thanh vang vọng cả hậu cung, nhưng không một cung điện nào sáng đèn, không một ai ra cứu. Không phải không ai nghe thấy, mà đơn giản là một chữ sợ, họ sợ liên lụy đến thân mình.
Chạy nhanh về phía âm thanh phát ra, chạy một lúc họ vẫn không thấy bóng dáng người bị hại nơi đâu. Mọi dấu vết đều biến mất, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- A Quân, đến phần của người rồi đấy, lầng theo mùi của nạn nhân đi, có vẻ hung thủ mang nạn nhân đi chưa được bao xa đâu.
Quân khanh nhanh chóng thi hành lệnh, dùng chiếc mũi cực thính của mình lầng mò khắp nơi. Đến con đường nhỏ thẳng đến bờ hồ, mùi máu tan thoang thoảng sộc lên, từng giọt máu thấm vào thớ đất như chưa kịp tan, lẫn quanh không khí.
Không hiểu sao hắn cảm thấy chủ nhân càng ngày càng xem hắn giống như môt con chó nhỏ, huấn luyện bắt đồ làm thú vui tiêu khiển hắn không nói, nhưng việc đánh hơi này đích thực là việc của con chó aaaa, thật mất hết thanh danh của đệ nhất hoàng tử cửu vĩ hồ mà.
Cả ba chạy theo mùi hương của máu, dẫn họ đến bờ hồ. Đến nơi, mùi máu tan nồng ấy bị mùi tanh tanh của rêu cỏ cùng mùi trăm hoa đua nở nơi bìa hồ lấn át, mọi dấu vết lần nữa biến mất.

- Chúng ta lại mất dấu rồi, phải làm sao đây chủ nhân?
- Không thể nào hung thủ lại thủ tiêu cái xác nhanh đến như vậy, có lẽ chúng vẫn ở đâu đó quanh đây thôi.
Như chứng minh suy nghĩ của Thiên Mị, nơi bụi hoa râm bụt cao lớn, che đi hòn non bộ, có vật thể gì đó khẽ nhúc nhích, tiếng vải xé khẽ vang vọng.
Đôi chân khẽ bước ra sau hòn non bộ, từ trên cao nhìn xuống nơi phát ra âm thanh kia. Thật không thể ngờ, trên đời này lại còn cảnh tượng man rợ đến thế, mùi máu như được phóng thích, tanh nồng cả khoảng không, trong đêm tối vang lên từng tiếng cắn xé. Từng thớ thịt cứ thế bị xé ra thành từng miếng nhỏ, kéo theo các tia máu chực chờ bắn ra tứ phía.
--------------- hết chương 36 --------------
Mị tỷ đi giải oan hay đi trừ tà thế này?
Ai đó cảm giác tui nên đi viết chuyện kinh dị không ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.